Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bất Ái Thành Hôn

Bất Ái Thành Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327895

Bình chọn: 8.00/10/789 lượt.

vậy,

sau khi hiểu được thì chuyển sang tức giận liếc trắng anh ta, trong lòng một

chút áy náy kia cũng không còn, xoay người trực tiếp đi về vị trí của

mình.

Trợ lý Từ thấy thấy thế, cuối

cùng đành gãi đầu ôm lấy tập tài liệu đi thẳng xuống lầu lần

nữa.

Nhức đầu kéo dài cho đến khi

tan làm cũng không có chuyển biến tốt, đầu đau sợ là dấu hiệu của bị cảm cúm,

giơ tay lên nhìn đồng hồ, xác định nếu hiện tại mình không đi nhà trẻ đón thằng

bé thì sẽ muộn, cũng chẳng quan tâm đến đau đầu, trực tiếp thu thập đồ đạc rồi

vội vàng tan sở.

Khi xe đến nhà trẻ đúng lúc

chuông tan học vang lên, phụ huynh đứng đầy cửa để đón con cái, sau tiếng chuông

vang lên thì cổng lớn nhà trẻ được mở ra, một phút đồng hồ sau đã thấy bên trong

bao nhiêu bạn trẻ đi ra, trên mặt mỗi đứa bé đều là nụ cười vui vẻ cao

hứng.

Dĩ nhiên là Chu Gia Bân cũng là

một trong số đó.

Đứa bé ra khỏi cổng trường đã

nhìn thấy Lâm Lệ đúng đó, chạy về phía cô, sau đó một tay ôm lấy chân cô, trong

khoảng thời gian này dường như đứa bé này bắt đầu phụ thuộc vào Lâm Lệ, bình

thường cũng đặc biệt thích bám lấy cô, dĩ nhiên cả người so với trước kia tinh

thần sáng sủa hơn rất nhiều, cũng không buồn bực như trước, có đôi khi sẽ nằm

trong ngực Lâm Lệ kể với cô chuyện thú vị ở trường học, sau đó thời gian bé cầm

mô hình robot biến hình không rời tay ngày càng ít, từ lời của bé, cũng biết bé

ở nhà trẻ cũng có mấy bạn tốt, mỗi lần trở về đều nhắc tới bọn

họ.

Thay đổi như vậy làm Lâm Lệ

thấy thật vui mừng, vui mừng thay cho nó.

“Dì à, hôm nay con muốn ăn KFC

có được không?” Ngồi ở ghế kế bên, sau khi buộc dây an toàn bé ngoảnh đầu lại

nhìn Lâm Lệ hỏi.

Lâm Lệ cười nhạt hỏi, “Tại sao

đột nhiên muốn ăn cái kia?”

“Bởi vì Trương Gia Mạnh nói

tối hôm ba mẹ bạn ấy dẫn bạn ấy đi ăn hamburger, còn nói hamburger ăn rất ngon.”

Bé thành thực trả lời, thật ra thì bé cũng không thèm để ý cái gì hamburger ăn

ngon, bé hâm mộ Trương Gia Mạnh được bố mẹ dẫn đi, nếu mà dì Lệ cũng có thể dẫn

nó đi, vậy cũng tốt.

Vừa lái xe, Lâm Lệ vừa đáp :

“Thứ kia ăn không ngon, không tốt cho sức khỏe.”

Bé nghe vậy chỉ cúi đầu, khuôn

mặt nhỏ bé có chút ảm đạm.

Lâm Lệ liếc mắt nhìn bé, khóe

miệng cười nhạt, thời điểm thấy đèn giao thông đổi đèn, chỉ nói: “Thỉnh thoảng

đi một lần thì được, nhiều thì không được.”

Đứa bé ngẩn người, phản ứng

lại, khuôn mặt lộ ra nụ cười thật tươi, cao hứng lớn tiếng nói: “Cảm ơn

dì!”

Lâm Lệ cũng cười, duỗi tay sờ

sờ đầu của bé.

Đưa bé đi đến KFC, gọi vài thứ

ngon, bé được ăn rất vui vẻ, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất, Lâm Lệ ăn mấy

miếng khoai tây, nhưng không có khẩu vị, sau đó cũng không động

vào.

Cho bé ăn xong, sắc trời bên

ngoài cũng đã màu đen rồi, ban ngày mùa đông cũng quá ngắn.

Bởi vì chỗ đậu xe khó tìm, xe

đỗ ở chỗ hơi xa, Lâm Lệ nắm tay bé đi từ từ, gió lạnh thổi qua, không chịu nổi

cái lạnh, Lâm Lệ nghiêng đầu hắt xì mấy cái.

Bé nhìn cô, nghiêng đầu hỏi:

“Dì, dì bị cảm sao?”

Lâm Lệ đưa tay che miệng gật

đầu, chỉ đáp: “Hình như vậy.”

“Con đưa dì đi khám bác sĩ, cô

giáo nói bị bệnh đi bác sĩ sau đó sẽ khỏi rất nhanh.” Bé có vẻ nghiêm trang khi

nói.

Lâm Lệ trong lòng ấm áp, có

chút thương yêu, sờ sờ đầu nó nói: “Dì trở về uống thuốc cảm cúm là được, uống

là khỏi thôi, nhưng mà buổi tối Tiểu Bân phải ngủ một mình, bởi vì dì bị cảm,

không thể lây bệnh cho Tiểu Bân.”

“Con không sợ, con là con

trai!” Bé nhìn Lâm Lệ, trên mặt là thật tình.

Lâm Lệ cười, ngồi xổm xuống,

ánh mắt nhìn nó nói: “con trai đều ngủ một mình.”

Thằng bé cắn môi, im lặng một

lúc, rồi lên tiếng: “Được rồi.” Thật ra thì bé không sợ, chẳng qua là thiếu hụt

cảm giác an toàn.

Lâm Lệ cười cười, một lần nữa

đứng dậy dắt tay của bé tiếp tục đi về phía trước, khi ngẩng đầu lên có chút

sửng sốt, có chút bất ngờ khi thấy người trước mắt.

Trình Tường đứng cách Lâm Lệ

khoảng 10 bước chân, đầu tóc có chút lộn xộn không chịu nổi, quần áo trên người

cũng nhăn nhăn nhúm nhúm, đèn đường chiếu rọi xuống, cả người nhìn qua có vẻ có

chút tái nhợt, sắc mặt nhìn không tốt lắm.

Trình Tường cũng có chút bất

ngờ, nhìn Lâm Lệ một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng, thấp giọng gọi khẽ, “Lâm

Lệ…”

Lâm Lệ lấy lại tinh thần, chỉ

nhàn nhạt gật đầu, thu hồi ánh mắt, nắm tay đứa bé định đi

tiếp.

Đứa bé dường như cũng cảm thấy

không khí có chút gì đó khác lạ, mắt đen nhánh chỉ mở to, không nói

gì.

Khi đi đến bên cạnh Trình

Tường, chỉ nghe thấy Trình Tường nói: “Lúc nào cùng nhau ăn một bữa cơm được

không?”

Lâm Lệ vẫn bước tiếp, còn chưa

kịp đáp lại, lại nghe thấy: “Coi như là bạn bè bình thường.”

Trình Tường nghiêng người nhìn

cô, có chút cầu xin nói: “Cùng nhau ăn một bữa cơm đi, coi như là bạn bè bình

thường.”

Lâm Lệ đưa lưng về phía anh,

tay nắm chặt tay đứa nhỏ, đầu có đau hơn chút ít.

Tiểu Bân nghiêng đầu nhìn Lâm

Lệ, lại quay đầu nhìn Trình Tường một chút, như là có chút không hiểu, lại không

dám hỏi nhiều, chỉ lôi kéo tay Lâm Lệ, nhẹ giọng gọi: “Dì?”

Lâm Lệ cúi đầu, nhìn bé cười

cười, chỉ là nụ cười kia vì nhức đ