
ng sẽ có thương tâm, thất vọng, oán
hận, hoặc là còn có thể thêm một ít ngượng ngùng cùng thái độ mất tự
nhiên, nhưng chính là không có khả năng vẻ mặt tươi cười như vừa
rồi,xuất hiện bộ dáng của một cô vợ nhỏ hạnh phúc chạy vội về phía anh.
Hiện tại là chuyện gì xảy ra?
Chẳng nhẽ anh vẫn còn nằm mộng chưa tỉnh lại?
Bằng không cô làm sao có thể đối với chuyện anh thô bạo tối qua, một câu oán hận cũng không có?
Phạm Đằng cau mày, trừng mắt nhìn phòng bếp, sau đó liền thấy Dĩ An
vừa mới chạy vào phòng bếp lại kích động chạy ra, trên tay còn bưng một
cái bát không biết bên trong đựng thứ gì.
“Nào, nhanh chút đem cái này uống đi.” Cô cười meo meo tiêu sái đến trước mặt anh ,đem cái bát trong tay đưa cho anh.
“Đây là cái gì?” Phạm Đằng hoài nghi nhìn chằm chằm bát nước như bị nhuộm đen.
“Canh giải rượu.”
Canh giải rượu?
“Ba em mỗi lần say rượu ,em đều nấu canh giải rượu này cho ba uống,
nghe ba nói canh này trị liệu đau đầu hiệu quả đặc biệt tốt.” Văn Dĩ An
mỉm cười nhìn anh giải thích.
“Trị liệu đau đầu?” Phạm Đằng đột nhiên tâm động, bởi vì anh hiện tại đầu thật sự rất đau.
“Đúng, đây chính là độc môn bí phương mẹ em truyền lại.”
Vừa nghe đến hai chữ “mẹ em”, Phạm Đằng nguyên bản vươn tay chuẩn bị
tiếp nhận cái bát trên tay Văn Dĩ An, trong tích tắc liền dừng lại, dùng sức hất nó ra.
“Choang!”
Chiếc bát lập tức tan thành mấy mảnh nhỏ, nước canh bên trong tràn ra sàn nhà, có một ít thậm chí còn hắt vào trên đùi Văn Dĩ An, tổn thương
da thịt của cô.
Phòng khách bỗng nhiên lâm vào trầm mặc.
Phạm Đằng nhìn bắp chân cô bị nước canh hắt đang đỏ ửng dần, mà Văn
Dĩ An là bị động tác thình lình trở mặt của anh dọa ngây người, kinh
ngạc, ngốc lăng đến ngay cả chính mình bị canh nóng hắt đến cũng không
biết.
Anh thật sự hận cô như vậy sao? Đây là suy nghĩ đầu tiên sau khi cô hồi phục tinh thần…
Không được, cô tuyệt đối không thể quá mức để ý hành động của anh,
nhất định phải quán triệt hai chiến thuật dĩ bất biến ứng vạn biến,
nghĩa vô phản cố mới được(không có đường lui , không chùn bước). Đây là
suy nghĩ thứ hai sau khi cô hồi phục tinh thần, và lập tức thực hiện.
“Không xong, rốt cuộc là em không tốt hay anh không cẩn thận đây? Làm sao có thể đánh đổ nha? Bất quá không sao, em nấu rất nhiều, trong bếp
vẫn còn, em lại đi mang một chén tới.” Cô buồn rầu nói, sau đó mặc kệ
anh ngốc lăng tại chỗ,nhanh chóng xoay người trở về phòng bếp bưng thêm
một chén canh giải rượu đi ra.
“Nào.” Cô đưa cho anh.
“Đem đi.” Phạm Đằng thu lại biểu tình sững sờ, lạnh lùng nói.
Xem bộ dáng cô đi lại, vết phỏng trên đùi thoạt nhìn chính là dọa người mà thôi, hẳn là không có trở ngại gì……
Chờ một chút, anh đây là làm sao? Quan tâm cô ư?
“Cái gì?” Văn Dĩ An nháy mắt mấy cái, bộ dáng nghe không hiểu lời anh.
“Tôi nói đem đi.” Anh lại lạnh lùng nói.
“Nhưng là canh trị say rượu đau đầu này thật sự rất hiệu……”
“Tôi nói đem đi.” Anh dùng ngữ khí ra lệnh chặn ngang lời cô.
Văn Dĩ An bỗng nhiên cúi đầu cũng không nhúc nhích trầm mặc.
Cô đang khóc sao? Phạm Đằng nhịn không được suy đoán, sao biết cô một giây sau đột nhiên hì hì ngẩng đầu lên, còn che miệng cười ra tiếng.
“Bị anh vạch trần.” Cô cười nói. “Anh yêu à, anh làm sao có thể thông minh như vậy, biết này canh giải rượu tuy rằng thực sự hiệu quả, nhưng
là rất khó uống, em là đem nó đến trừng phạt người uống say nha?” Tầm
mắt của cô mị thành hình bán nguyệt.
“Trừng phạt?” Phạm Đằng khó tin trừng mắt nhìn cô.
“Ha ha.” Cô nghịch ngợm cười gượng hai tiếng. “Kỳ thật em không phải
thật muốn trừng phạt anh, dù sao ngày hôm qua là hôn lễ của chúng ta,
anh có lẽ bởi vì cao hứng mà uống nhiều mấy chén cũng là nhân chi thường tình, em không thể không có đạo lý mà trừng phạt anh. Em vì sao nấu
canh giải rượu, kỳ thật chính là muốn cho anh biết em có bí kĩ này mà
thôi.”
Phạm Đằng nhìn chằm chằm cô, đột nhiên có loại cảm giác không biết nên nói gì.
“Thật tốt quá, anh đã không còn say rượu, chúng ta chuẩn bị ăn cơm
thôi.” Cô nói, sau đó buông bát trong tay, kéo anh đứng dậy khỏi sô pha
đi tới phòng ăn.
“Em làm gì? Buông tay!” Phạm Đằng từ khi bước khỏi phòng khách, đã bị hành động tự an bài chỗ ngồi của cô khiến cho đầu óc choáng váng, anh
hiện tại vừa không hiểu chuyện gì đang diễn ra vừa có đầy một bụng khí.
Văn Dĩ An làm như không nghe thấy, thẳng đến khi ấn anh xuống ghế ngồi, thế này mới cam nguyện buông tay.
“Em rốt cuộc –” Cô vừa buông tay, Phạm Đằng lập tức giận dữ quay đầu
trừng cô, sao biết cô động tác không những mau,mà miệng còn nhanh hơn.
Văn Dĩ An cúi đầu, trong giây phút anh quay đầu nhanh chóng hôn lên môi anh một cái, làm anh ngây người.
“Cho em một phút đồng hồ.” Cô mỉm cười, xoay người nhanh chóng vào phòng bếp.
Phạm Đằng lại bị hành động của cô làm sợ tới mức nói không ra lời.
Cô…… Cô ta rốt cuộc đang làm cái quỷ gì? Anh phẫn nộ nghĩ, vì sao đột nhiên hôn môi anh, còn đối anh cười? Thần kinh cô ta có vấn đề sao?
Chẳng lẽ đã quên tối hôm qua anh đối đãi với cô như thế nào? Hay cô đã
nổi điên?!
Này Văn Dĩ An……
Anh vẫn ng