
n toàn không có di truyền điểm yêu khóc này. Theo tôi nhớ thì Dĩ
An trước đây giống mẹ nó là người yêu khóc, nhưng vài năm gần đây tôi lại chưa từng thấy con bé khóc.”
“Này có cái gì tò mò? Con bé đã trưởng thành thôi.”
“…… Cũng đúng.”
“Tốt lắm, phòng bếp trước hết giao cho mọi người, tôi đi lên nhìn
xem cô dâu của chúng ta chuẩn bị tốt chưa? Giờ này nhà trai cũng
sắp đến rồi.” Văn Tĩnh Từ vỗ vỗ tay đứng dậy.
“Chị hai.” Lão Tứ Văn Tĩnh Nghi đột nhiên gọi bà,” Đừng quên dặn
dò Dĩ An, chút nữa đeo nhẫn nhớ hướng ngón tay lên trên một
chút nha.” Lúc trước gả con gái Dụ Đình cũng dặn dò như vậy, kết
quả xem hiện tại con rể đối vợ nó vừa kính lại vừa yêu, một chút
thế thái đại nam nhân đều không có.
Văn Tĩnh Từ cười gật đầu, sau đó xoay người lên lầu hai.
Đi đến trước phòng cô dâu, chỉ thấy bên trong sớm chật ních tiểu
đồng, xèo xèo thì thầm cậu một lời tớ một lời, phi thường náo
nhiệt.
Bà đứng ở cửa phòng khụ một tiếng làm mọi người chú ý, sau đó mỉm
cười mở miệng, “Bánh trôi nấu xong rồi, mọi người đều đi xuống ăn đi.”
Mọi người gật đầu đồng ý, hiểu trong lòng mà không nói nhất
nhất đi xuống lầu ăn bánh trôi, đem cô dâu giao lại cho trưởng bối
sắp có điều muốn dặn dò.
“Vũ Tiệp, con không đi ăn bánh trôi?” Văn Tĩnh Từ nhìn con gái.
“Con vừa ăn xong bữa sáng.” Vũ Tiệp mỉm cười nhìn mẹ nhún vai nói,” Huống hồ con lưu lại cũng có thể giúp mẹ.”
“Giúp mẹ cái gì?”
“Mẹ không phải đặc biệt đi lên dặn dò chị Dĩ An một chút sao?
Con vừa mới làm cô dâu không lâu, nhớ rất rõ ràng bí quyết độc
môn giữ chồng của mẹ, nếu mẹ có thiếu điều gì con sẽ nhắc
nhở.” Vũ Tiệp bướng bỉnh đáp.
“Đứa nhỏ này ,đã kết hôn lập gia đình mà còn trẻ con như vậy, cái gì độc môn bí quyết giữ chồng, thật sự là không ngoan.”
Văn Tĩnh Từ liếc con gái một cái, sau đó kéo ghế dựa ngồi vào trước mặt Văn Dĩ An, từ ái nắm tay cô.
“Dĩ An, con hôm nay thật xinh đẹp.” Bà ôn nhu nói.
“Mẹ em ý tứ chính là chị bình thường rất xấu.” Vũ Tiệp ở một bên phiên dịch loạn.
“Vũ Tiệp.” Văn Tĩnh Từ nhịn không được trừng mắt.
Thời Vũ Tiệp vẻ mặt vô tội đối Văn Dĩ An thè lưỡi, làm cho cô nhịn không được cười khẽ.
“Bộ dáng hiện tại của con giống y như hồi mẹ con gả cho ba con nha.” Văn Tĩnh Từ nhìn khuôn mặt xinh đẹp cảm thán.
“Bác hai?” Văn Dĩ An sợ run một chút, chậm rãi nhìn về phía bà.
Nàng đã lâu không có nghe bác nhắc tới mẹ, bởi vì chỉ cần nhắc tới mẹ,
ba sẽ bị thương tâm, cho nên mọi người đều không hẹn mà cùng nói năng
thận trọng.
“Con thật sự rất giống mẹ con, Dĩ An.” Văn Tĩnh Từ chân thành ngóng nhìn nàng.
“Bác hai.” Văn Dĩ An hốc mắt liền đỏ theo.
“Làm ơn đi mẹ, mẹ là tới muốn làm phá hư phải không?Chị Dĩ An trên
mặt vừa mới trang điểm xong thôi, mẹ đừng hại chị ấy khóc? Nói
cách khác con cần phải đuổi mẹ đi ra ngoài nha.” Thời Vũ Tiệp mắt trợn
trắng, lấy ngữ khí khoa trương nói.
“Con đứa nhỏ này thật sự là không biết lễ phép mà.” Văn Tĩnh Từ lại hướng con gái trừng mắt.
“Hôm nay là việc vui chứ không phải tang sự, vốn nên cười chứ không nên khóc có đúng không?” Thời Vũ Tiệp lại lấy ngữ khí đương nhiên
nhún nhún vai.
“Đi đi đi, nhóc con nói lung tung nói!” Cái gì mà tang sự chứ.
Thời Vũ Tiệp nhíu mày mếu máo một bộ ủy khuất, hiện trường mang
chút không khí sầu não cũng bởi vậy mà bất tri bất giác tiêu tán.
Hơi chút cảm động đã bị cô con gái bướng bỉnh phá hoại, Văn Tĩnh Từ liếc Vũ Tiệp một cái, đành trở lại vấn đề chính.
“Dĩ An, bác lúc trước dặn dò con chuẩn bị hồng bao ,con đã làm chưa?” Bà hỏi.
Văn Dĩ An gật gật đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái châu châu bao màu trắng, sau đó mở ra cho bác hai xem.
Văn Tĩnh Từ kiểm tra một chút châu châu bao rồi lập tức trả lại cho Văn Dĩ An.
“Cất giữ cẩn thận, đừng làm mất.” Bà dặn dò ,Văn Dĩ An gật
đầu, tiếp theo còn nói: “Đợi lát nữa thời điểm đeo nhẫn, con phải nhớ
ngón tay cong lên, đừng để cho Phạm Đằng đem nhẫn trực tiếp đeo vào
biết không? Còn có, chút nữa bác sẽ cho mang một chén bánh trôi đi
lên, con hãy kêu Phạm Đằng tự mình đút cho con ăn, hơn nữa nhất định
phải bắt nó ăn cùng biết không?”
“Cái này gọi là kết cục viên mãn.” Thời Vũ Tiệp ở một bên bổ sung.
“Còn có , giường trong tân phòng trăm ngàn lần đừng để bé
gái ngồi.” Văn Tĩnh Từ tiếp tục “Đáng tiếc thân bằng bạn tốt chúng ta
không có bé trai, nếu có một thằng nhóc để cho nó nhảy nhót trên giường thì cực kỳ tốt a.”
“Mẹ, thời đại này mọi người đều biết sinh con gái cũng rất tốt,
không ai còn kiên trì không thích đâu.” Thời Vũ Tiệp nhịn không được
xen mồm.
“Đây là trách nhiệm làm con dâu, mẹ lúc trước không phải đã nói qua với con sao?” Văn Tĩnh Từ tiếp tục trừng cô.
“Vấn đề là ông bà ngoại đều hy vọng con có thể sinh con gái nha.” Cô đấu lý.
“Đó là bởi vì bác cả nhà con đã có 3 thằng cháu, nảy ra một đứa cháu gái cũng không sao cả”.
“Kia nếu ông ngoại muốn có ba đứa cháu nối dõi tông đường, tương lai mặc kệ con sinh nam hoặc sinh nữ cũng không việc gì?”
“Con… đứa nhỏ này…… Quên đi, mẹ nếu lại cùng con tranh cái tiếp
khẳng định sẽ bị con làm tức chết.” Văn Tĩnh Từ phe phẩy đầu quay lạ