
ằng anh đã trở thành thế giới của cô, xa anh cô thấy vắng lặng , cô đơn không biết đi về đâu.
Cô không thể xa anh sao?
Không, vì bé con, cô nhất định phải xa anh.
Văn Dĩ An nhanh chóng lau khô nước mắt trên mặt, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu. Khi cô mở mắt , tất cả được thay thế bằng dũng cảm và
kiên định.
Cô nâng tay trái không bị thương xoa cái bụng bằng phẳng, sau đó lại
nhìn băng vải vẫn đang bao lấy cánh tay phải, rốt cục hạ quyết tâm.
Căn phòng im lặng tựa như không có người ở, nhưng là cảnh trong mơ
xuất hiện liên tục nhiều lần khiến Văn Dĩ An cho dù mắt không thể thấy,
cũng biết nơi đó có một người say như chết – chính là Phạm Đằng.
Không biết làm sao , Văn Dĩ An chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt, sau đó tỉnh dậy cũng không thèm nhớ lại.
Mà lúc tỉnh, cô vẫn cảm thấy chính mình tốt lắm, bởi vì cô không nhớ
đến những gì mình mơ thấy, chỉ có điều mỗi lần đi vào giấc mộng, cô mới
không thể khống chế được mình mà thôi.
Cô nhớ rõ mỗi giấc mơ, nhớ rõ nhất cử nhất động của anh, thậm chí còn nhớ rõ trên sàn nhà là vỏ chai rượu các loại lớn nhỏ.
Anh thật là đáng giận, thật đáng chết!
Anh rốt cuộc muốn như thế nào? Uống say quên trời đất, muốn uống đến
chết sao? Anh nghĩ làm như vậy có thể khiến cô hồi tâm chuyển ý sao?
Nói muốn thờ ơ lạnh nhạt, nhưng cô vẫn là nhịn không được mà tức giận.
Văn Dĩ An nhìn người đàn ông ngã trên sô pha, hận chính mình không
thể đi vào giấc mộng, sau đó hung hăng đá anh mấy cái, nhìn xem có thể
hay không đánh tỉnh anh.
Thời Vũ nói anh đã hối hận cũng rất yêu cô, hơn nữa trở ngại cản trở
hạnh phúc hai người cũng được giải tỏa. Một khi đã như vậy, sao anh còn
không đến gọi cô trở về, đón cô trở về, mỗi ngày lại uống say khướt như vậy là thế nào?
Anh thật sự rất đáng giận! Vì anh hiểu lầm, cô chịu bao đau khổ, tâm
bị thương, nước mắt cũng rơi, thậm chí còn bị tai nạn xe cộ, thiếu chút
nữa nháo ra thảm kịch nhất thi hai mệnh.
Nhưng kết qu% Tức giận nhìn gương mặt hoàn toàn không có cảm xúc, Văn Dĩ An huyết
mạch dâng trào, thiếu chút nữa đã đem hành động trong mộng thực hiện,
đá anh mấy cái.
Bất quá hoàn hảo cô không có bị anh chọc giận đến mất đi lý trí, đã
quên đánh người này thì chính cô cũng đau. Cho nên hung hăng trừng mắt
nhìn anh sau một lúc lâu, cô bỗng nhiên xoay người, bước đến trước cửa
sổ, xoát một tiếng đem toàn bộ rèm vải kéo sang một bên.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng sáng ngời lập tức chiếu vào phòng, làm cho
Phạm Đằng lâu chưa tiếp xúc đến ánh mặt trời không tự chủ được co rúm
lại, cũng làm cho bộ dáng tái nhợt tiều tụy không chỗ nào che giấu.
“Kéo lại!” Anh kêu lên.
“Muốn kéo chính anh đi mà kéo.” Văn Dĩ An không quay đầu lại nói, xoay người định đến phòng khách kéo hết rèm cửa ra.
Cô quyết định sẽ tổng vệ sinh.
Phạm Đằng ẩn nhẫn tức giận đứng dậy, kéo lại hai tấm vải. Hai người
đi qua nhau, khi anh kéo lại thì lại nghe một tiếng xoạt.Rèm cửa bị cô
kéo ra.
Văn Dĩ An hai tay ôm ngực đứng trước cửa sổ, lấy một bộ biểu tình khó dễ khiêu khích nhìn anh.
Phạm Đằng mân nhanh miệng, không nói một câu lại xoay người đến chỗ cô đứng, mục tiêu đương nhiên là cửa sổ phía sau cô.
Văn Dĩ An khóe miệng vi phiết, cười lạnh cũng học anh bước tới kéo
rèm cửa sổ nơi anh đứng vừa rồi, hai người cứ lần lượt thay đổi nhau ,
nhưng là lúc này anh lại thình lình vươn cánh tay, ôm trụ thắt lưng cô, cản trở cước bộ, đem cô mang lại vị trí vừa rồi.
Xoát một tiếng, rèm cửa kéo vào, trong phòng lại lần nữa lâm vào một mảnh hôn ám.
“Đáng giận!” Văn Dĩ An tức giận đến rủa thanh mắng,” Buông, tên hỗn đản này!” Cô tức giận chùy đánh cánh tay đang ôm cô.
“Em rốt cuộc tới làm gì?” Phạm Đằng cúi đầu. Nghe lời nói cùng hành động, có lẽ cô vẫn còn quan tâm anh.
Anh chờ mong được không? Cô tới là bởi vì quan tâm anh, dư tình với anh chưa hết?
“Lấy đồ.” Cô tức giận lấy suy nghĩ của anh làm đáp án trả lời.
Vừa nghe cũng biết cô đang giận, ngọn lửa hy vọng từ đáy lòng Phạm Đằng nháy mắt như thêm sức lực mà lớn mạnh.
“Lấy đồ vì sao can thiệp chuyện anh uống rượu? Lấy đồ vì sao muốn xen vào việc anh kéo rèm cửa? Lấy đồ vì sao muốn chọc giận anh vừa kêu vừa thét?” Anh ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cô gặng hỏi.
“Bởi vì tôi nhàm chán ,không được sao?” Trừng mắt, Văn Dĩ An trả lời.
“Em khỏe không?” Anh đột nhiên ngữ khí nhu nhẹ hỏi.
Văn Dĩ An ngẩn ngơ, nâng cằm, trào phúng đáp: “Rất tốt,hơn anh gấp trăm lần?
“Anh nhớ em.” Anh ôn nhu thủ thỉ.
“Phải không? Anh không nói tôi còn không biết, tưởng anh ở nhà mở
party mấy ngày cuồng hoan, bằng không sao lại nhiều vỏ chai rượu như
vậy.” Cô ngoài cười nhưng trong không cười châm chọc anh.
“Em nguyện ý tha thứ cho anh sao?” Anh hoàn toàn không để ý tới châm
chọc khiêu khích, tiếng nói thủy chung mềm nhẹ, ánh mắt chuyên chú ngóng nhìn cô.
“Tha thứ? Xin hỏi ,anh đã làm chuyện gì cần tôi tha thứ?” Cô mỉm cười hỏi.
“Dĩ An……”
“Như thế nào?” Anh còn muốn nói cái gì? Hướng cô sám hối, hướng cô
giải thích, hướng cô thuyết minh chính mình có bao nhiêu ngu xuẩn, thế
nhưng vì một cái hiểu lầm mà làm nhiều chuyện hại c