
đường mà đạp xe được nữa. Cứ liều đi, chỉ còn cách xuống mà dong xe
đi bộ. Gì mà khổ thế, người ướt chịu được, nhưng sổ sách, tài liệu ướt, mai lấy
gì họp phổ biến cho anh em đây. Phượng bảo Cải: “Đằng kia có cái lều coi đồng,
hay anh em mình vào đó chờ ngớt mưa to, gió lớn rồi hẵng về, anh ạ!”. Cải nhìn
dáng người cao, rắn rỏi của Phượng đang cúi khom người dong chiếc xe đạp Phượng
Hoàng lọc tọc đi dưới mưa, áo quần sũng nước, cũng không muốn gắng thêm chút
nào nữa, liền đẩy xe vượt lên. Hai người vất xe đạp bên bờ mương, chui vội vào
chiếc lều con chỉ đủ kê một chiếc chõng tre có rải mà không có chiếu, dù là
manh chiếu hẹp. Chiếc lều trống hoang trống huếch. May còn thấy ở một góc lều
có ba hòn gạch làm đẩu rau đun bếp ập đầu vào nhau, cùng với mùi tro rơm rạ
ngai ngái, nồng nồng là còn hơi hướng ấm cúng của con người. Vừa bước chân vào
lều, Cải đã cảm thấy đúng là không mau tránh vào đây thì Phượng khó mà về được
đến nhà. Người Phượng như bị ngấm nước mưa run cầm cập, hai hàm răng đập vào
nhau nghe rất rõ. Cải đứng nhìn Phượng đang ngồi run lẩy bẩy, làm chiếc chõng
tre kêu kẽo kẹt, bỗng thấy dào lên niềm yêu thương và nỗi cảm thông. Ở vào thời
yên bình, một cô gái hăm tám tuổi dáng nhỏ nhắn, nước da bắt nắng chắc khoẻ,
tấm lưng dài thắt đáy lưng ong, lại thêm đôi mắt lá dăm lông mày lá liễu thế
kia, làm gì còn sớm hôm lẻ bóng đến bây giờ. Thế nhưng, Phượng không những chỉ
một lần đi về trong đêm hôm mưa gió thế này, mà như lời Phượng khi vừa đạp xe
chạy mưa, vừa nói cho quên nỗi mệt nhọc với Cải lúc hai người còn đi trên đê:
“Có lần em còn một mình đạp xe từ huyện về, đến ngang đường gặp mưa giông sấm
chớp đùng đừng, trời tối như mực, không biết đường nào mà đi. Đành xuống xe,
ngồi bên vệ đường chờ tạnh mưa, sáng trời mới dò ra đường về”. Chỉ mỗi nỗi vất
vả cực nhọc đi đêm về hôm mưa giông gió rét, cũng đủ thấy những người phụ nữ
như Phượng đã phải chịu thiệt thòi lớn lao đến mức nào, trong khi cáng đáng
việc nhà, việc làng cho những người đàn ông sức dài vai rộng ra chiến trường.
Mà mưa lúc nào không mưa, lại đúng vào lúc đêm hôm khuya khoắt, ngang đường
giữa đồng thế này, có hại nhau không cơ chứ. Cải cứ đứng bần thần nhìn Phượng
đang ngồi dựa lưng vào bức vách lều run cầm cập. Phượng thấy thế, bảo: “Anh sao
không ngồi xuống chõng này, mà cứ đứng thế. Ngại à?”. Cải nuốt mấy hạt nước mưa
nhỏ trên mái tóc xuống mồm, bảo: “Không, anh có ngại gì đâu”. “Thế sao anh
không ngồi xuống?”. Cải liền ngồi xuống nửa phần chõng vẫn còn bỏ trống. Phượng
lại nói trong hơi thở gấp gáp, giữa hai cơn run lập cập: “Anh ngồi gần lại chỗ
em đây này. Ừ, gần nữa. Anh không thấy em bị nước mưa rét run hết cả người lên
đây này”. Cải đã cảm thấy rất rõ cái rét, cái run từ hơi thở và da thịt Phượng
phả vào người mình. Bỗng chốc Cải như quên đi sự ngăn cách giữa hai người, một
trung uý chỉ huy đơn vị pháo cao xạ và một chủ tịch uỷ ban xã nơi đơn vị đóng
quân, những ý tứ giữ gìn, và cả những ngăn cách về quyền hạn, trách nhiệm và
giới tính, phút chốc như tan biến trong tiếng hai hàm răng lập cập va nhau và
hơi thở nóng hôi hổi của Phượng càng lúc càng như vây bủa lấy Cải. Tiếng Phượng
cũng càng lúc càng riết róng trong cái run lẩy bẩy, không thể phân định rõ là
run vì mưa rét, hay vì sự hồi hộp xúc động không thể kìm nén: “Anh ôm em đi.
Anh Cải! Ôm em chặt vào. Thế, thế! Hư hư hư, anh… Em ấm người lên rồi đây
này!”. Cứ thế, hai người ôm riết lấy nhau, như chở che cho nhau giữa trận giông
gió ầm ào chẳng kém cơn bão thốc tháo trên cánh đồng sau kỳ nắng nóng. Rồi
không biết từ khi nào, Phượng hay là Cải, đã cởi hết hàng cúc áo chiếc sơ mi
màu lá cây của Phượng ra, chiếc áo lót cũng rời một bên khỏi vai, để phơi ra
ngồn ngộn hai bầu vú tròn căng của Phượng, làm Cải mê mẩn như quên hết mọi sự
trên đời. Ngoài kia là nền trời vần vũ mây mưa, cùng những tia chóp như hai
dòng điện cực mạnh rạch loé bầu trời, và xa hơn nữa là trận địa pháo phòng
không, giờ này đang náu mình dưới làn nguỵ trang, chờ loạt pháo nhả đạn. Cải
mân mê hai bầu vú tơ non, làm Phượng thích thú cười khanh khách. Bỗng bàn tay
Cải rời vùng ngực vuốt nhanh xuống, luồn ngay vào đúng cái chỗ mẫn cảm nhất của
người con gái, làm Phượng lập tức co rúm người lại, và nhanh như cắt ngồi bật
dậy, kéo vội ống quần, vạt áo che người. Trong khi Cải còn chưa kịp hiểu thế là
thế nào, Phượng đã cất giọng nhẹ nhàng, từ tốn như dỗ dành: “Em xin lỗi anh, vì
sự việc đến nhanh quá, em chưa kịp nói. Trước khi anh Thuật lên đường nhập ngũ,
em đã hứa với anh ấy dù thế nào cũng chờ. Nên em không thể… Em thành thật xin
lỗi!”. Cải nghe từng tiếng nói nhỏ nhẹ của Phượng, lòng không mảy may giận hờn,
chỉ thấy dào lên tình cảm quý mến, trân trọng và một nỗi tẽn tò, thèn thẹn…
Điều không may cho cái đêm tránh mưa trong chiếc lều người coi đồng ấy, là hôm sau Phượng bị cảm sốt cao, phải đưa lên bệnh viện huyện nằm điều trị mất nửa tháng. Những gì diễn ra trong đêm đó thì không ai biết. Nhưng điều ai cũng biết, là do gặp trận mưa bất chợt nga