
ách sạn loại vip.
Đi vào một phòng khách sạn, Cổ Việt Trì tìm một sô pha ngồi xuống, Sái Ảnh, Vương Dũng cũng tự ngồi xuống.
Đang lúc Bùi Bội do dự, lơ đãng gặp ánh mắt của Cổ Việt Trì, nếu anh ta giới thiệu cô là vợ của anh ta, thì cô
đành phải bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh anh ta để diễn cho xong màn này.
Cánh ta Cổ Việt Trì đặt trên lưng ghế
liền chuyển qua đặt trên vai Bùi Bội, cố ý biểu hiện chồng đối với vợ vô cùng thương yêu che chở, như là một đôi vợ chồng ngọt ngào làm người ta hâm mộ.
“Vương Dũng, chuyện đào bới miếu nữ thần vẫn tiến hành thuận lợi chứ?”
Vương Dũng băn khoăn đảo mắt qua Bùi Bội và Sái Ảnh, hoang mang nhìn Cổ Việt Trì.
“Không sao, anh cứ việc nói thẳng, một
người là trợ lý của tôi, một người là vợ tôi, đây không có người ngoài.” Cổ Việt Trì làm như không có việc gì nói.
“Đã tìm được chỗ, căn cứ vào địa hình của địa phương thì hẳn đó là lối vào miếu.” Vương Dũng cố lấy dũng khí nói.
Lối vào miếu nữ thần?
Nháy mắt hai mắt Bùi Bội sáng ngời, cô
từng thấy di chỉ khả năng có miếu nữ thần được xây dựng ở đó, đó là vùng đất chỉ có đất trải rộng, thế nhưng Vương Dũng thần thông quảng đại có
thể tìm được lối vào miếu thần.
“Thật tốt quá.” Con ngươi thâm thúy của Cổ Việt Trì lóe sáng dị thường. “Anh mời bao nhiêu nhân công đào bới?”
“Hai mươi tám người.” Vương Dũng báo cáo lại.
Cổ Việt Trì tạm dừng một chút, cụp mắt trầm tư một lát. “Khi nào chúng ta có thể đến hiện trường?”
“Muốn đi khi nào cũng được, chừng nào
anh muốn đi thì có thể đi, tùy thời gian anh đi thì tôi cho người chuẩn
bị xe.” Vương Dũng không chút suy nghĩ đáp lại.
“Như vậy…” Cổ Việt Trì nghiêng đầu xem xét Bùi Bội “Bà xã, ý em thế nào?”
Bà xã? Rất dễ nghe đi.
“Nếu có thể, ngày mai chúng ta qua nhìn một cái.” Chỉ mới nghe tìm được lối vào thần miếu mà Bùi Bội đã rất
hưng phấn, rất muốn khẩn cấp bay qua đó nhìn một cái.
“Được rồi, vậy mai đi. Vương Dũng, phiền anh dẫn chúng tôi đi.”
“Được, tôi lập tức đi sắp xếp.” Vương
Dũng đứng dậy. “Mọi người đi đường xa mệt nhọc, nay nghỉ sớm một chút,
hiện tại tôi phải đi sắp xếp để ngày mai xuất phát.”
“Được, cảm ơn anh.” Cổ Việt Trì đứng dậy tiễn Vương Dũng ra tận cửa. Bùi Bội không kiềm chế được hưng phấn kêu to. “Cư nhiên tìm được cửa vào miếu thần!”
Đây chính là lịch sử đáng giá nhất xuất hiện, nếu thật sự đào bới được miếu nữ thần biến mất ngàn năm thì trong chốn sưu tầm bảo vật cô là người nổi danh nhất.
“Trước đừng vui mừng quá sớm.” Cổ Việt Trì tạt cho cô một chậu nước lạnh dập tắt nhiệt huyết của cô.
“Anh sao thế, lần này đến đây không
phải vì miếu thần sao? Hiện tại người ta tìm được manh mối thì anh lại
trưng ra bộ mặt quái dị đó là sao?”
“Rất nhiều chuyện không đơn giản như bề ngoài đâu, trong đó có rất nhiều chuyện chúng ta không thể đoán được
người khác có lừa gạt mình hay không, ngày mai đi miếu nữ thần, trăm
ngàn lần đừng để lộ tình cảm hưng phấn, để cho bọn họ nghĩ chúng ta là
người ngoài nghề, là kẻ ngốc tìm chỗ tiêu tiền, hiểu không?” Cổ Việt Trì nghiêm giọng răn dạy.
“Con thì sao đây?” Không biết từ khi nào thì Bùi Tòng ngạn xông ra.
“Con cũng như vậy, bất quá con có nhiệm vụ quan trọng nhất.” Trong mắt thâm trầm Cổ Việt Trì lộ ra ý cười quỷ dị.
“Nhiệm vụ gì?” Vừa nghe mình có nhiệm vụ đặc biệt thì trong mắt đã hiện lên ánh sáng đắc ý.
“Ba ba muốn con chú ý đám người đào bới kia, có rất nhiều người cũng chú ý đến địa phương nhỏ này.” Cổ Việt Trì cố ý cùng con trao đổi ánh mắt.
“Con đã hiểu, con sẽ chú ý.” Bùi Tòng Ngạn cao hứng phấn chấn đáp ứng.
Làm sao anh ta có thể sai một đứa trẻ làm một nhiệm vụ nặng như vậy, mà bọn họ là người lớn chỉ làm một việc là giả ngu thôi
Bùi Bội không cho là đúng trừng Cổ Việt Trì. “Anh giao cho thằng bé làm việc này có quá nguy hiểm hay không?”
Cổ Việt Trì mỉm cười trấn an Bùi Bội.
“Vì nó là một đứa trẻ nên bọn họ sẽ không chú ý đến nó, ngược lại là
chúng ta thì bọn họ sẽ ngầm giám thị mỗi cử chỉ hành động của chúng ta.”
“Ân, anh cũng đồng ý với Việt Trì, đừng nhìn vào vẻ mặt đôn hậu của Vương Dũng, phòng tâm của người khác cũng
không thừa.” Sái Ảnh phụ họa nói.
Nếu mọi người đều nói như vậy thì Bùi
Bội đành đem khí lực chống đối nuốt trở lại trong bụng. “Hừ, tôi mới mở
miệng nói với hai người hai câu, hai người đã quyết định, bất quá trước
tiên là nói đến chuyện Tòng Ngạn, vạn nhất Tòng Ngạn xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì tôi có chết cũng bám theo hai người không dứt!”
Cổ Việt Trì mỉm cười yếu ớt, tươi cười nhưng đầy nỗi đau. “Được.”
Đột nhiên cô nhớ tới một chuyện, lo sợ quát to một tiếng. “Chỉ có hai gian phòng, đêm này ngủ thế nào đây?”
Cổ Việt Trì không nhanh không chậm đứng dậy. “Con cùng Sái Ảnh một phòng, em và anh một phòng.”
Oanh ! “Em và anh ngủ một phòng?” Cư nhiên dám quang minh chính đại chiếm tiện nghi của cô.
Cổ Việt Trì ra vẻ bất đắc dĩ nhún nhún vai. “Em cũng đã tới đại lục, vợ chồng phải ngủ chung một phòng.”
“Không Em và con một phòng, anh ngủ một phòng với Sái Ảnh.” Rõ ràng là rắp tâm, tuyệt đối cô không để như anh ta mong muốn.
“Chuyện này không thể được, lỡ