XtGem Forum catalog
Bảo Bối Lên Nhầm Giường

Bảo Bối Lên Nhầm Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322501

Bình chọn: 8.00/10/250 lượt.

ngày mai Vương Dũng đến, phát hiện vợ chồng mình phân phòng, chuyện này mà đồn ra ngoài thì…”

“Đồn cứ cho hắn đồn, có nhiều cặp vợ chồng vẫn phân phòng ngủ đấy thôi”. Rốt cuộc Bùi Bội bướng bỉnh biện hộ.

“Con không ngủ cùng phụ nữ.” Bùi Tòng Ngạn nhảy ra nói chuyện.

“Con nói cái gì ? Con nói lại lần

nữa?!” Bùi Bội tức giận chậm rãi nắm chặt hai tay, mắt mở to nhìn con,

mẹ hắn gặp vấn đề thất thân, cư nhiên nó đi giúp ba ba? Thật sự là cô

nuôi không hắn.

“Con đã mười tuổi còn ngủ cùng mẹ,

chuyện này nói ra không để họ cười mới lạ, loại chuyện mất mặt này đừng

đổ lên đầu con.” Bùi Tòng Ngạn cười tươi dối trá.

“Tòng Ngạn!” Bùi Bội vì tức giận mà mặt đỏ lên.

“Còn không đi!”

Một sư tử Hà Đông rống lên thật đáng sợ, khiến Bùi Tòng Ngạn vội vàng kéo Sái Ảnh chuồn mất dạng.

“Bùi, Tòng, Ngạn.”

Bùi Bội cứ việc hét lên còn Bùi Tòng Ngạn thì cứ việc chạy đi vẫn không quay đầu.

Duy nhất chỉ có hai con ngươi đen khó

có thể phát hiện ý cười lẳng lặng chăm chú nhìn cô. “Đừng hét lên, khách sạn sẽ nghĩ có chuyện xảy ra đấy.”

Bùi Bội tràn ngập tức giận không có chỗ bộc phát, mặt đỏ tai hồng xoay người nhìn chằm chằm anh. “Đừng tưởng

rằng như như vậy sẽ như mong muốn của anh.”

“Như anh mong muốn?” Oan uổng, thế nhưng cô giận con lại thành đánh lên người anh.

Bùi Bội thở phì phì tiêu sái đến bên giường, hai tay phát điên kéo một cái chăn và một cái gối ném về phía anh.

Cổ Việt Trì bắt được chăn và gối.

“Tôi ngủ giường, còn anh tìm chỗ khác ngủ đi!” Tức giận lên đến đỉnh điểm cô liền nói to.

Hạ tối hậu thư?

Con ngươi Cổ Việt Trì ẩn ý cười quét

một vòng trên gương mặt đang thở phì phì, đối mặt với lửa giận của cô

anh vẫn vui vẻ cười như không cười. “Vâng, tuân lệnh nữ vương.”

Đối mặt với khuôn mặt tươi cười của

anh, tức giận của Bùi Bội không phát được, mà không phát ra thì tổn hại

thân thể, đành phẫn nghẹn xoay người đến bên giường, quăng người xuống

giường, kéo chăn rồi chui vào trong chăn, động tác nhanh gọn.

Xem người phụ nữ của mình hờn dỗi khiến khóe miệng Cổ Việt Trì tự nhiên khoe ra một chút ý cười. Không biết là do tức giận quá hay là

thế nào, mà nguyên một đêm trước cô không ngủ được, thế nên đêm nay cô

ngủ bù, đêm nay Bùi Bội ngủ cực kỳ thư sướng.

Ánh mắt mơ hồ, thân hình vặn vẹo như mèo lười tham ngủ.

“Sớm.”

Tiếng nói trầm thấp dịu dàng mê người vang lên.

Tiếng nói dịu dàng đã làm thức tỉnh

thần kinh, đầu óc của cô, đột nhiên cô nhớ lại, cô đang ở Trầm Dương mà

không phải Đài Loan, trong phòng này còn có một người khác.

Nghĩ vậy cô ngẩng đầu, thân hình cao

lớn đã đứng trước mặt cô. Anh mang áo ngủ, tóc ẩm ướt, hiển nhiên là vừa tắm xong, vạt áo ngủ trước rộng mở lộ ra vùng ngực rắn chắc.

Trái tim Bùi Bội đập dồn dập khiêu khích. “Ách…sớm.”

“Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng em khi

rời giường.” Giọng nói Cổ Việt Trì đắc ý như gió xuân tháng ba, trên

miệng còn mỉm cười dịu dàng, làm chết người không đền mạng.

Bùi Bội cào cào đầu tóc đang rối tung, há mồm hách xì một cái. “Như thế nào lại không dọa anh chạy?”

“Vì sao sẽ dọa anh chạy ” Anh cười tươi sáng lạng “Bộ dáng em tỉnh ngủ thật đáng yêu.”

Bệnh thần kinh, vừa tỉnh ngủ mà đáng yêu

Cổ Việt Trì đi đến sô pha lấy chăn và

gối tối qua cô ném cho anh đưa trở lại trên giường, còn cố ý ngụy trang

bộ dáng anh ngủ trên giường.

“Như vậy sẽ không làm cho người ta nghi ngờ.” Anh vỗ vỗ cái gối, bên môi giơ lên một chút mỉm cười.

“Cần phải làm như vậy sao?” Cô xem không quen anh như vậy.

“Ít nhất có thể không để người ta nghi ngờ hai chúng ta có ngủ chung hay không”. Anh nhún nhún vai.

Thật sự là cẩn thận quá độ!

“Anh vừa mới tắm xong, em cũng đi tắm đi.” Anh nhắc nhở cô.

Không cần anh nói thì cô cũng biết. “Hành lý của em đâu?”

Cổ Việt Trì nhìn về sau tủ quần áo. “Ở đằng kia.”

Bùi Bội lười biếng xốc chăn lên, hai chân đứng trên thảm, hai tay chống đỡ mép giường, cúi đầu không nhúc nhích.

Anh nhướn mi, trong mắt ý cười tà ác.

“Em muốn anh ôm em đi phòng tắm phải không? Thật như vậy sao, anh phi

thường vui vẻ cống hiến sức lực cho em.”

Cô miễn cưỡng ngẩng đầu, tức giận liếc mắt. “Đừng vọng tưởng.”

Anh vờ như không nghe thấy, tự mình đi

đến tủ quần áo, mở tủ tìm kiếm áo quần cho cô, chỉ lát sau tay anh đã

cầm đầy quần áo. “Vương Dũng đã chờ ở dưới lầu, tốt nhất em nhanh lên

một chút.”

“Khiến cho anh ta chờ thì thế nào…” Cô hờn dỗi.

Anh đi đến bên giường, để toàn bộ áo

quần lên trên giường. “Thời gian chính là tiền tài, cho nên tốt nhất em

nên chạy nhanh vào phòng tắm đi, hiện tại anh muốn mặc quần áo.” Giọng

anh kiên định.

Anh càng thúc giục, cô càng cố ý kéo dài thời gian. “Anh mặc quần áo của anh, em cũng không gây trở ngại gì cho anh.”

Anh nhướn một bên mày rậm, nhún nhún

vai, liếc cô một cái đầy hứng thú, sau đó dùng tay cởi dây lưng áo ngủ,

quẳng cho cô một nụ cười. “Em muốn nhìn thì anh đây cực kỳ hoan nghênh.”

Cổ Việt Trì cởi bỏ dây lưng, lập tức áo ngủ đi xuống…

Anh thật sự cởi áo quần trước mặt cô a!

“Biến thái, cuồng ở trần.” Bùi Bội hét

lên một tiếng, hốt hoảng chạy đến phòng tắm, đóng rầm cửa l