
bao nhiêu, tất cả đều là nó lựa chọn thôi.”
Phan Văn Thiệu khẽ thở dài.
Tiêu Thời đột nhiên vươn tay ra ở trong bóng tối, lục lọi đụng phải tay của y.
Phan Văn Thiệu theo bản năng liền muốn muốn né tránh, y không thích loại không khí dịu dàng thắm thiết này.
Tiêu Thời nắm chặt lấy tay y, hỏi: “Anh muốn an ủi tôi?”
Phan Văn Thiệu nói: “Tôi thấy cậu đâu cần an ủi.”
Tiêu Thời khẽ cười cười, ở trong bóng tối, Phan Văn Thiệu tự nhiên
không thấy được, nói tiếp: “Đúng vậy, trải qua một số chuyện, cảm xúc
cũng đã chai lì đi nhiều, không dễ bị thương tâm.”
Những lời này khiến cho Phan Văn Thiệu trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cầm lấy bàn tay hắn, vỗ nhẹ nhẹ nói “Ngủ đi.”
Sáng ngày hôm sau tỉnh lại, Tiêu Thời nói với Phan Văn Thiệu hắn định xin nghỉ mấy ngày để lo hậu sự cho em trai.
Phan Văn Thiệu thần xui quỷ khiến thế nào lại nói: “Có muốn tôi đi cùng cậu không?”
Sau khi nói ra những lời nay y hối hận chết đi được, nhưng Tiêu Thời lại đáp: “Ừ.”
Nói thật ra, Phan Văn Thiệu không nghĩ Tiêu Thời sẽ trả lời dứt khoát như vậy, ngay cả thời gian để y đổi ý cũng không có, tình thế đã định,
đành nói: “Vậy cậu cứ đặt vé máy bay đi, để tôi về lấy quần áo.”
Tiêu Thời lại nói: “Không cần, tôi đã đặt vé máy bay rồi, anh cứ lấy hai bộ quần áo của tôi mặc tạm đi.”
Vóc dáng Phan Văn Thiệu tương tự như Tiêu Thời, vì thế quần áo của
hắn y cũng sẽ mặc vừa. Nhưng Phan Văn Thiệu lại từ chối, y nói: “Tôi
không muốn mặc đồ của cậu.”
Tiêu Thời nghe vậy, nhìn trang phục trên người Phan Văn Thiệu, không có ý kiến gì nữa.
Nói thì nói như vậy, sau lại không về nhà lấy quần áo nữa, đành mang tạm theo quần áo của Tiêu Thời.
Ngồi máy bay 3 tiếng, vừa đến sân bay đã bắt taxi đến đồn công an.
Cảnh sát nói cho bọn họ biết, xác em trai Tiêu Thời đang được bảo
quản lạnh ở nhà kho đông lạnh nhà xác, hắn đi nghiệm tử thi, nếu không
còn gì nghi vấn nữa, sau khi hoàn tất thủ tục có thể cầm giấy chứng nhận tử vong về. Khi lấy được giấy chứng tử có thể tiến hành hỏa táng, sau
đó bọn họ mới có thể mang tro cốt đi.
Tiêu Thời bày tỏ không có vấn đề gì.
Cảnh sát đưa bọn họ đến nhà bảo quản xác chết.
Lúc Tiêu Thời đến nhận thi thể của em trai, Phan Văn Thiệu bảo y đứng ngoài chờ cậu. Nhiệt độ thành phố này so với nhiệt độ thành phố của bọn họ thấp hơn, Phan Văn Thiệu cảm giác áo khoác mỏng mang của mình có
chút chống đỡ không được gió lạnh ở đây.
Vì thế y lấy tạm áo khoác trong vali của hắn mặc cho đỡ rét.
Một lát sau, Tiêu Thời từ bên trong đi ra, hắn thấy Phan Văn Thiệu
đứng chờ mình dưới mái hiên, y đang khoác cái áo màu xanh đậm của hắn,
sắc mặc có vẻ vì lạnh mà trở nên tái nhợt.
Hắn đi đến bên y, hỏi: “Lạnh lắm à?”
Phan Văn Thiệu quay đầu lại không trả lời cậu, chỉ hỏi: “Thấy người chưa? Là em trai cậu à?”
Tiêu Thời gật đầu một cái, không nói những lời thừa thãi “Đúng là nó.”
Hai tay Phan Văn Thiệu đang khoanh trước ngực, lúc này lại đưa tay ra vỗ cánh tay hắn.
Tiêu Thời nói: “Không sao.”
Một lát sau, sau khi hoàn tất quá trình nghiệm thi, Cục Công An cấp cho bọn họ giấy chứng nhận tử vong.
Tiêu Thời định cầm giấy chứng nhận để làm luôn thủ tục hỏa táng, lại
nghe người ta thông báo bây giờ đã quá muộn, phải ghi danh để ngày mai
làm thủ tục hỏa táng.
Thấy nhân viên nhà xác nói như thế, Tiêu Thời quay đầu lại liếc mắt nhìn Phan Văn Thiệu, sau đó nói: “Đợi ngày mai đi.”
Phan Văn Thiệu bị gió rét thổi suốt buổi chiều nên buổi tối hình như bị cảm.
Bọn họ tạt vào một quán rượu, ăn tạm cơm tối ở quán rượu
Ăn xong cơm tối, Phan Văn Thiệu đi tắm nước nóng rồi đem mền quấn quanh người, ngồi trên giường xem ti vi.
Tiêu Thời tắm xong đi ra, ngồi xuống bên cạnh y: “Có cần tôi đi mua thuốc cho anh không?”
“Không cần ” Phan Văn Thiệu nói xong, hắt hơi một cái.
Tiêu Thời không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ngồi ở mép giường nhìn y.
Phan Văn Thiệu thấy hắn nhìn chằm chằm mình, không chịu nổi, quay đầu hỏi: “Cậu nhìn cái gì?”
Tiêu Thời nói: “Nhìn anh như vậy có chút bình thường.”
Phan Văn Thiệu khó chịu lườm hắn.
Tiêu Thời khẽ cười cười.
“Cậu định xử lý việc của em trai mình thế nào?” Phan Văn Thiệu hỏi “Hỏa táng xong thì định làm gì?”
Tiêu Thời nói: “Còn làm sao nữa, chẳng lẽ đem rải cho cốt xuống sông?”
Phan Văn Thiệu chống tay lên mặt “Cậu mua đất xây mộ chưa?”
Tiêu Thời lắc đầu một cái “Chưa kịp mua.”
Phan Văn Thiệu nhìn hắn, vội lấy điện thoại ra gọi cho Lăng Dịch, bảo anh liên lạc với người cai quản đất mộ, sau khi cúp điện thoại, y nói
với Tiêu Thời: “Cũng không thể để tro cốt trong nhà đi?”
Tiêu Thời suy nghĩ một một lúc nói: “Không sao cả, tôi không sợ ma.”
Phan Văn Thiệu hỏi hắn: “Vậy cậu sợ cái gì?”
Y nghĩ rằng Tiêu Thời sẽ nói hắn không sợ gì trên đời, không ngờ sau khi ngồi một lúc lại nghe thấy: “Sợ mất đi.”
Phan Văn Thiệu hơi khó hiểu nhìn hắn.
Tiêu Thời giải thích: “Bởi vì rất sợ mất đi, cho nên thà không có bắt đầu cũng không có mất đi là tốt nhất.”
Phan Văn Thiệu hơi sững sờ, sau đó lại hỏi hắn: “Vậy em trai cậu thì sao?”
Tiêu Thời trầm mặc trong chốc lát, nói: “Nó luôn hút thuốc phiện, t