
hòa hơn rất nhiều, mà ngoại hình cũng cao lớn anh tuấn.
Đảm Nhiên Duy và Phan Văn Lệ cũng coi là thanh mai trúc mã, hai bên
gia đình có quan hệ tốt, lúc còn trẻ hay qua nhà nhau chơi, đều quen
biết cả hai chị em.
Lúc lái xe về, Đảm Nhiên Duy ngồi ở chỗ ghế lái phụ.
Dọc theo đường đi, mắt Phan Văn Thiệu nhìn thẳng, hai người không nói gì dư thừa.
Nhà họ Phan có cơ sở sản xuất mỹ phẩm, cho nên có quan hệ làm ăn buôn bán với nhà họ Lăng, bây giờ người tiếp quản công ty là Phan Văn Lệ.
Phan Văn Thiệu ngoại trừ có người chị ưu tú ra và việc ba mẹ luôn
thiên vị chị hơn thì thái độ ba mẹ với y thay đổi đại khái là vì khi y
học lớp 12, cả nhà phát hiện y là gay, vì thế ba mẹ càng yêu thương chị
hơn, thậm chí năm đó y còn bỏ lỡ thi tốt nghiệp trung học.
Hôm nay vợ chồng Phan Văn Lệ và hai vị cao tuổi nhà họ Phan ở chung một nhà, chỉ có Phan Văn Thiệu chuyển ra ngoài sống.
Đưa mọi người về nhà, Phan Văn Thiệu định lái xe đi, kết quả, Phan
Văn Lệ gõ cửa kính xe, nói: “Dì đã nấu cơm rồi, ở lại ăn cơm đi.”
Từ trước tới nay Phan Văn Lệ đều dùng giọng điệu ra lệnh, Phan Văn Thiệu mặc dù không vui, nhưng y không từ chối
Lúc cùng nhau ăn cơm, ba Phan rốt cuộc không nhịn được nữa, nện chén
xuống bàn ăn, nhìn Phan Văn Thiệu ngồi ở đối diện : “Nhìn xem mày giống cái gì?”
Mẹ Phan vội khuyên: “Đừng nóng giận, ăn cơm mất ngon.”
Phan Văn Lệ đưa tay giữ lại cánh tay ba “Ba, ăn xong rồi nói.”
Thái độ Phan Văn Thiệu tỏ ra vô cùng bất mãn.
Đảm Nhiên Duy liếc nhìn Phan Văn Thiệu, cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Ăn cơm xong y muốn đi ngay, nhưng chị y vẫn bắt y ở lại.
Chị gái và ba mẹ đang ở phòng khách tầng một, đang gói ghém lại những món quà cho những người thân.
Thấy Phan Văn Thiệu phải đi, Đảm Nhiên Duy gọi y lại “Có quà cho cậu.”
Đảm Nhiên Duy lấy ra một chai nước hoa dành cho nam từ trong va li.
Phan Văn Thiệu đưa tay nhận lấy, liếc mắt nhìn: “Tôi không thích mùi nước hoa nam.”
Phan Văn Lệ đang thu xếp đồ đạc, nghe vậy, ngẩng đầu nhìn y, giọng nói có chút không vui, “Vậy em thích cái gì?”
Phan Văn Thiệu không muốn gây gổ cùng chị, cầm nước hoa trong tay, nói: “Gì cũng được, em đi trước đây.”
“Tiểu Thiệu” thấy y đi, Đảm Nhiên Duy đột nhiên gọi y lại.
Phan Văn Thiệu nhìn Đảm Nhiên Duy, mà đồng thời, Phan Văn Lệ cũng nhìn hắn.
Đảm Nhiên Duy cuối cùng không nói gì, chỉ nói: “Lái xe cẩn thận.”
Sau khi ra khỏi nhà, Phan Văn Thiệu còn nghe thấy cha y hừ lạnh một tiếng.
Y biết mình không được hoan nghênh trong cái nhà đó, lúc trước mẹ còn thường xuyên gọi điện kêu y về, nhưng chỉ cần về là y như rằng lại chọc ba tăng xông, bây giờ mẹ không dám gọi y về nữa.
Về phần Phan Văn Lệ, từ nhỏ đến lớn không thể nào thích y, nhất là
sau sự kiện với Nhiên Duy, nhưng Phan Văn Lệ lại là người duy nhất luôn
gọi y về, đại khái là do Phan Văn Lệ cho rằng bọn họ dù sao cũng là
người một nhà, bất kể có thích hay không đều phải duy trì một gia đình
đầy đủ.
Về nhà một chuyến thể nào tâm tình cũng sẽ tuột dốc, sau khi Phan Văn Thiệu rời khỏi nhà thì phóng xe thẳng đến quán rượu.
Y đến vào buổi chiều, mà buổi tối quán mới chính thức buôn bán.
Quán này một nửa là y làm chủ, chủ thứ hai cũng là bạn của y, nhiều
năm nay hai người đều quan hệ rất tốt. Lúc y uống rượu, nữ chủ cũng đến
bồi hắn, hỏi: “Sao lâu rồi không đến?”
Phan Văn Thiệu lười biếng dựa vào ghế salon, trong tay lắc lắc chai bia: “Thật lâu không có tới sao?”
Nữ chủ nói: “Cũng hơn nửa tháng rồi.”
Hơn nửa tháng, hình như là từ lúc y và Tiêu Thời bắt đầu lui tới. Thì ra mới nửa tháng, vậy mà y tưởng như hai người đã dây dưa nhiều năm
rồi.
Nữ chủ uống cùng y mấy chén rồi lại đi ra ngoài, có một mỹ thiếu niên bước vào.
Thiếu niên biết Phan Văn Thiệu, hắn nhìn thấy Phan Văn Thiệu liền lộ
ra nụ cười sáng lạn, “Phan thiếu, cuối cùng anh cũng chịu xuất hiện.”
Phan Văn Thiệu ngẩng đầu liếc hắn một cái, vỗ vỗ vị trí bên cạnh “Tới đây.”
Thiếu niên lập tức đi tới bên cạnh Phan Văn Thiệu, tựa sát vào y.
Mỹ thiếu niên ngồi bên cạnh Phan Văn Thiệu tên là Tiểu Lâm, tầm 18,
19 tuổi, đang là học sinh, nhưng lại rất quen thuộc với những nơi như
thế này.
Hắn biết tâm tình Phan Văn Thiệu không tốt lắm, vì vậy không nói nhiều, chỉ yên lặng giúp y rót rượu.
Phan Văn Thiệu cũng không có gì ý gì khác, chỉ muốn có người cùng mình uống rượu thôi.
Cho đến khi uống đã nửa say, Phan Văn Thiệu dùng một tay ôm bả vai Tiểu Lâm, khẽ dướn lên hôn má hắn một cái.
Tiểu Lâm khẽ nhíu mày, Phan Văn Thiệu biết hắn không thích mùi nước
hoa trên người mình. Thật ra cái gì y cũng biết, lúc đó có rất nhiều
người nói những lời khó nghe về y, nhưng y không quan tâm. Có lúc y còn
hi vọng mọi người cứ càng ầm ĩ càng tốt, sẽ chọc cha và chị gái càng
giận, chỉ cần bọn họ không vui, thì y sẽ thấy vui vẻ.
Hồi đó còn là thiếu niên, luôn có ý nghĩ chống lại mọi người, muốn
đối đầu với cả gia đình, thoáng một cái đã ba mươi. Bây giờ y cũng không rõ thứ mình muốn lúc ban đầu là gì nữa.
Có lẽ cứ theo thói quen mà làm thôi.
Lúc tiểu Lâm cau mày nhăn mặt, Phan Văn Thiệu cũng không còn hứng thú, đị