
nhìn lòng bàn tay của mình, sau đó cứng ngắc xoay
người nhìn tên đứng bên cạnh mặt không chút thay đổi – Bạch Tố Trinh.
Hết rồi, năm trăm lượng bạc mất hết rồi!
“Ta giết ngươi!” Hứa Tiên gào lên, trong lòng đã sớm rơi lệ đầy mặt rồi, nhất định phải liều mạng với tên Bạch Tố Trinh này.
(TNN: haha tưởng tượng cảnh này mà cười nổ bụng *lăn lộn*)
“Chỉ là một viên trân châu trăm năm mà thôi.” Bạch Tố Trinh cũng
không vì thế mà thay đổi, thản nhiên nói, “Vì báo đáp ân tình của Hứa
huynh, đừng nói một viên, mười viên ta cũng có thể lấy ra được.”
Tay Hứa Tiên đang vươn ra đột nhiên dừng lại giữa không trung.
Tiểu Thanh đứng ở phía sau, không khỏi cười lạnh một tiếng, Quả
nhiên, quả nhiên a. Vừa nghe lời này, Hứa Tiên liền dừng động tác lại.
Thật là tham lam, loài người quả nhiên là động vật đáng ghê tởm.
“Nha, vì báo ân, ngươi liền hủy hoại đồ người khác tặng cho ta?”
Nhưng giọng Hứa Tiên lại vô cùng bình tĩnh khiến tâm Tiểu Thanh cứng
lại. Khóe mắt thấy vẻ mặt thấp thỏm của Tiểu Thanh, Hứa Tiên đè nén sự
sảng khoái trong lòng xuống. Thật ra thì tặng đồ là chuyện nhỏ, cái giá
của vật kia mới là chuyện lớn nha! Năm trăm lượng đó năm trăm lượng đó,
trong lòng Hứa Tiên cũng muốn rỉ ra máu rồi.
Tiểu Thanh rất hiểu ý đồ của đại ca. Nếu Hứa Tiên mất viên trân châu
này thì sẽ thiếu tiền rồi, ý nghĩ dùng tiền tài báo ơn của bọn họ sẽ
không bị thất bại. Cho nên đại ca mới hủy viên trân châu này, rồi cho
nàng thêm nhiều trân châu là được.
“Ta sẽ lại cho ngươi nhiều hơn là được.” Bạch Tố Trinh thản nhiên nói.
“Ta cóc thèm.” Hứa Tiên hừ lạnh nhìn Bạch Tố Trinh trước mắt, cũng
không muốn thành toàn cho hắn, “Ngươi muốn báo ơn? Ta đây không thèm đó. Sau này ngươi chớ có xuất hiện ở trước mặt ta nữa. Đi đi, đi đi.” Nói
xong, Hứa Tiên phất phất tay áo đuổi Bạch Tố Trinh như đuổi ruồi. Ha,
hủy trân châu của ta, còn muốn báo ơn? Hừ! hừ ! Hứa Tiên trong lòng cười âm hiểm, báo ơn không thành ta xem ngươi làm sao tu tiên? Ta không cho
ngươi báo ơn đó, xem ngươi làm gì được? Về phần trân châu có được ngoài ý muốn kia, aiz, xem ra không phải là của mình thì cưỡng cầu cũng không
được. Hứa Tiên trái lại rất lạc quan, nói cho cùng thì hai xâu mứt quả
dĩ nhiên cũng không thể nào đổi lấy năm trăm lượng bạc. Thôi, coi như là được mất do số đi.
“Không cho ta báo ơn?” Giọng Bạch Tố Trinh có chút lạnh lùng.
“Phải, ta không cho đấy, ngươi muốn làm sao?” Hứa Tiên khoanh hai tay trước ngực, khiêu mi cao ngạo nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Bạch Tố Trinh. Nhưng trong lòng lại nghĩ: van xin ta đi, van xin ta, ta còn có thể suy nghĩ lại chút. Xem ngươi còn cao ngạo nữa không, ta thách ngươi cao
ngạo đó! Dám hủy năm trăm lượng của ta! Hừ!
“Ngươi xác định?” Giọng Bạch Tố Trinh càng lạnh hơn.
“Ta xác định!” Hứa Tiên nâng cằm, rất là kiêu ngạo nói.
‘Xoạt’ một tiếng, bảo kiếm bên hông Bạch Tố Trinh tuốt ra khỏi vỏ. . . . . .
Bảo kiếm lạnh như băng chĩa vào cổ Hứa Tiên, Hứa Tiên kinh hãi run lên, giọng cũng run run theo: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Báo ơn.” Bạch Tố Trinh cây ngay không sợ chết đứng trả lời.
Hứa Tiên lệ rơi đầy mặt rồi, con mẹ nó, ngươi là báo thù hay báo ơn đây?
“Ngươi báo ơn như vậy sao? Cầm kiếm chĩa vào cổ ân nhân?” Tay Hứa Tiên cũng run lẩy bẩy rồi.
“Ta muốn báo ơn.” Bạch Tố Trinh lời ít ý nhiều mà bảo kiếm trên tay cũng không chịu rời đi.
“Có gì thì từ từ nói, trước tiên bỏ kiếm ra biết không?” Hứa Tiên muốn tuôn nước mắt rồi a.
“Ngươi muốn cái gì?” Bạch Tố Trinh hỏi.
“Cắt, những thứ ta muốn thì ngươi có làm nổi đâu. Nếu không ngươi lấy thân báo đáp đi?” Hứa Tiên tức đến đầu óc ngu luôn, trực tiếp nói một
câu như vậy.
“Được.” Bạch Tố Trinh mặt không chút thay đổi đáp một tiếng. (TNN: và thế là tỷ đã xong ='>'> một phút lầm lỡ làm nên lịch sử)
‘Két’, cằm Hứa Tiên thiếu chút nữa trật khớp. Mà Tiểu Thanh thì há hốc mồm, ngây ngốc nhìn Bạch Tố Trinh.
“Cái kia, ta nói chơi thôi mà, ha hả.” Hứa Tiên vươn ra hai ngón tay
kẹp lấy cây kiếm đang chĩa vào cổ mình, muốn dời bảo kiếm đi.
“Ta cũng không nói đùa.” giọng Bạch Tố Trinh rất cứng rắn, rất lạnh.
“Nhưng ta là nam nhân mà, ha hả. Ta không cần ngươi lấy thân báo đáp
đâu.” Hứa Tiên lúc này khóc không ra nước mắt, mới vừa rồi đầu óc mơ mơ
màng màng thế nào mà lại nói ra lời như vậy chứ. Lỡ lời rồi, lỡ lời rồi.
“Ngươi là nữ nhân.” giọng Bạch Tố Trinh không còn nghi ngờ gì nữa.
Khóe miệng Hứa Tiên co giật rồi, đúng nha, đối phương là yêu quái
pháp lực cao thâm mà, chỉ sợ đã nhìn thấu thân phận nữ nhi của mình rồi.
Nắng chiều ngả về tây, ánh mặt trời phủ một tầng màu vàng lên cảnh vật xung quanh, như mộng như ảo.
Mà trên đường vắng lặng lại phát sinh một màn như vậy.
“Ngươi là ân nhân của ta, cho nên ta muốn báo ơn, chọn đi, gả hay là
chết?” Mỹ nam áo trắng phiêu dật cầm kiếm chĩa về phía cổ nàng, mặt
không chút thay đổi lạnh giọng hỏi.
“A!” Hứa Tiên hóa đá, ngây ngốc nhìn khuôn mặt mỹ nam không chút thay đổi trước mắt, trong lòng một lần nữa muốn ói, đây là thái độ báo ơn
đặc biệt của ngươi sao?
“Gả hay là chết?” Mỹ nam áo trắng