
/i>
Hứa Tiên cười hì hì một tiếng: “Cô gái nhỏ, chờ ba ngày sau gia tới
cưới nàng làm vợ nhé. Hiện tại nha, không tiễn.” Nói xong, chạy về nhanh như chớp.
Chờ không nhìn thấy thân ảnh Hứa Tiên nữa, Bạch Tố Trinh mới từ trong kẽ răng gằn ra một chữ : “Đi.”
Tiểu Thanh vẫn trong tình trạng đờ đẫn đi theo ở phía sau. Mặc dù
không biết cụ thể là chuyện gì xảy ra, nhưng mà hắn hiểu được, dường như đại ca bị Hứa Tiên chơi khăm rồi.
Nghĩ đến đây, Tiểu Thanh có chút khiếp sợ. Chỉ là một phàm nhân, lại
có thể khiến đại ca không gì không làm được trong mắt mình phải chịu
thiệt thòi sao?
Ba ngày sau mới thành hôn, ba ngày này, Hứa Tiên không biết phải làm
gì bây giờ. Hứa Kiều Dung hỏi có muốn chuẩn bị gì hay không, Hứa Tiên
đều cự tuyệt. Nói là Bạch phủ bên kia đã chuẩn bị xong toàn bộ rồi. Vốn
Hứa Kiều Dung có chút băn khoăn, nhưng một câu của Hứa Tiên nói ‘hôn sự
này vốn là mình chịu thiệt thòi, mình là ân nhân của tiểu thư Bạch gia
cơ mà’, làm cho Hứa Kiều Dung cũng không để ý nhiều nữa.
Phía Khánh Dư Đường kia Hứa Tiên vẫn đến, thái độ thật tâm học tập mỗi ngày làm Vương viên ngoại tán thưởng không thôi.
Hôm nay sau khi làm xong, trên đường về nhà đúng lúc gặp được tiểu
chính thái. Từ rất xa đã thấy tiểu chính thái đang ngồi xổm trên mặt đất không biết làm cái trò gì.
“Tiểu đệ đệ ~” Hứa Tiên cao hứng chào hỏi thằng bé.
“A, là huynh à.” Tiểu chính thái ngẩng đầu, thấy Hứa Tiên cũng vui
mừng nở nụ cười. Trong mắt nó, người cho nó kẹo hồ lô chắc chắn là người tốt.
“Ừm. Tiểu đệ ở đây làm gì thế? Hôm nay lại muốn ăn mứt quả sao? Ta mua cho đệ nha.” Hứa Tiên cười híp mắt hỏi.
Nghe nói thế, trong mắt tiểu chính thái hiện lên vẻ giãy dụa, do dự
một lúc lâu mới lên tiếng: “Nhưng mà, nhưng mà đệ không còn trân châu
cho huynh nữa rồi.”
“Ha ha, không cần trân châu đâu, ta mời đệ ăn.” Hứa Tiên cười ha ha
một tiếng, nhìn vẻ mặt giãy dụa của Tiểu chính thái cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
“Nhưng mà, nhưng mà, gia gia nói không thể tùy tiện ăn đồ của người
ta cho.” Khuôn mặt tươi tắn xinh xinh của tiểu chính thái giờ nhăn nhó
lại, giống như bánh bao mềm mại khiến cho người ta không nhịn được muốn
nhéo một cái.
“Vẫn quy tắc cũ, chúng ta oẳn tù tì nha. Hơn nữa đệ không nói cho gia gia, gia gia đệ cũng sẽ không biết mà.” Hứa Tiên cười híp mắt nói.
“A!” Mắt tiểu chính thái lộ ra vẻ mong chờ, “Vậy, thua mới được ăn hay là thắng mới được ăn?”
“Đệ thắng thì được ăn.” Hứa Tiên cười đáp.
“A. . . . . .” Tiểu chính thái thất vọng kêu lên một tiếng thật dài. Nó chỉ biết ra kéo thôi a, xem ra là không được ăn rồi.
“Đừng bỏ cuộc nhanh thế chứ, tới đây thử một chút đã nào.” Hứa Tiên thấy vẻ mặt thất vọng của thằng bé, bèn lên tiếng an ủi.
“Được, được rồi.” Tiểu chính thái có chút lo lắng không yên, khẩn trương nắm chặt quả đấm.
“Kéo đá giấy!” Hứa Tiên lần này ra chính là ra giấy, quả nhiên như nàng đoán, thằng nhỏ lại ra kéo.
“Đệ thắng, hắc hắc, đệ thắng rồi.” Tiểu chính thái cao hứng vung tay múa chân nhảy cẫng lên.
“Ừm, đệ thắng.” Hứa Tiên gật đầu, mỉm cười nói, “Khi nào đệ muốn ăn
mứt quả, thì tới tìm ta nhé. Chúng ta oẳn tù tì, thắng thì được ăn.
Nhưng mà đừng nói cho gia gia đệ biết nha.”
Tiểu chính thái nghe lời này của Hứa Tiên, ngơ ngẩn, cứ nhìn Hứa Tiên một lúc lâu không nói một lời.
“Sao thế?” Hứa Tiên có chút nghi ngờ hỏi.
Miệng tiểu chính thái nhếch lên, mang theo chút nức nở: “Chỉ cần đệ
muốn ăn, là có thể tới tìm huynh sao? Không cần đưa trân châu?”
“Dĩ nhiên là không cần. Chỉ cần đệ muốn ăn thì cứ tới tìm ta. Sau này ta ở Bạch phủ phố Song Trà, lúc nào đệ cũng có thể tới nha.” Hứa Tiên
nhìn tiểu chính thái bĩu môi, không nhịn được thò tay vuốt vuốt cái đầu
nhỏ của nó. Woa, tóc thật mềm nha, cảm giác thật là tốt.
Ai ngờ, Tiểu chính thái oa một tiếng liền khóc lên.
“Đừng khóc mà, làm sao lại khóc rồi?” Hứa Tiên luống cuống, không
phải chứ, mình chỉ sờ tóc nó có một tý thôi mà nó lại khóc thành như
vậy?
Lúc này, mưa to tầm tã ào ào trút xuống.
“Cái thời tiết chó má gì đây!” Hứa Tiên bất mãn lầm bầm một tiếng,
nhưng vẫn nhanh tay lẹ mắt che Tiểu chính thái vào dưới cánh tay mình,
chạy về phía đình ở trước mặt để trú mưa.
Vào đến trong đình, Tiểu chính thái vẫn thút thít khóc. Hứa Tiên tay
chân luống cuống dỗ: “Đừng khóc, đừng khóc nữa. Khóc sẽ không đẹp trai
đâu, sau này không lấy được vợ đâu.”
Tiểu chính thái thút tha thút thít rầu rĩ nhìn Hứa Tiên, hoài nghi hỏi: “Thật sao?”
“Thật. Cho nên không được khóc nữa nha.” Hứa Tiên rất thành thật gật đầu.
“Vậy, đệ sẽ không khóc nữa.” Tiểu chính thái nghẹn ngào, nín khóc.
“Sao bỗng nhiên lại khóc, sau này ta sẽ không sờ đầu của đệ nữa là
được rồi, đừng khóc nha.” Hứa Tiên cho là vì mình sờ tóc nó, nên thằng
nhỏ mới khóc lớn như vậy, liền lập tức đảm bảo.
“Không phải. Ô ô ô. . . . . .” Tiểu chính thái lại có khuynh hướng muốn khóc lần nữa.
“Được rồi, không khóc, không khóc nha.” Hứa Tiên ngồi xổm xuống nhìn
tiểu chính thái, nhẹ nhàng nói, “Vậy nói một chút xem tại sao đệ lại
khóc?”
“Bởi vì, bởi vì trừ gia gia, không có người n