Insane
Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý

Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325695

Bình chọn: 8.5.00/10/569 lượt.

Hứa Tiên nhảy hai ba bước chui vào. Vào xong mới

phát hiện bên trong đã có người. Chờ thấy rõ người bên trong là ai, Hứa

Tiên liền kinh ngạc, sau đó chợt hiểu ra.

Một mỹ nam áo trắng cùng một mỹ nam áo xanh, còn có thể là ai chứ?

Hơn nữa khiến Hứa Tiên tức giận chính là, bây giờ nàng mới hiểu bộ dạng

chật vật lúc này của mình là do ai làm. Một màn trên TV kia nàng nhớ rất rõ. Bạch Tố Trinh vì muốn cùng Hứa Tiên gặp gỡ lãng mạn, nên làm phép

hóa mưa, sau đó Hứa Tiên bung dù che, cuối cùng là đem dù đưa cho các

nàng.

Mẹ nó, cái này hoàn toàn không giống trên TV a! Trên TV là nam nhân

ôn nhu bung dù cho nàng rắn Thánh mẫu, khung cảnh vô cùng lãng mạn.

Nhưng đổi thành mình lại…..Hứa Tiên nhìn xuống quần áo bị mưa xối ướt

sũng một lát, lại nhìn chiếc dù trụi lủi mình còn cầm trong tay, trên

mặt vẫn còn mơ hồ đau đau. Cuối cùng nhìn nhìn hai mỹ nam ngọc thụ lâm

phong trước mặt, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái. Thật khiến người ta phẫn hận nha. Đặc biệt là cái tên chết tiệt Tiểu Thanh kia còn đang cười

trộm, thế này còn chưa rõ ràng hết thảy sao?

“Thật tình cờ, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Mặt Bạch Tố Trinh không chút thay đổi hướng Hứa Tiên chào hỏi.

Tình cờ cái đầu ngươi á! Hứa Tiên trong lòng giận dữ, thử hỏi bản thân xem bộ dáng chật vật này là do người nào ban tặng hả?

“Ngươi là ai? Chúng ta biết nhau sao?” lông mày Hứa Tiên nhíu lại,

khinh miệt quét mắt nhìn hai người, giọng điệu xem thường. Cái này cũng

khó trách, biết kẻ làm cho mình thảm như vậy chính là kẻ đang đứng trước mắt thì ai còn có thể có sắc mặt tốt được đây?

“Tại hạ Bạch tố Trinh, không biết huynh đài xưng hô thế nào?” Bạch Tố Trinh đối với thái độ ác liệt của Hứa Tiên làm như không thấy, lại

khách khí nói. “Có thể ở chung một đình tránh mưa cũng coi là có duyên

phận, lần trước đa tạ huynh đài đã lượm được bảo vật gia truyền của tại

hạ. Trâm cài kia đối với tại hạ rất quan trọng.”

Hứa Tiên mặt không chút thay đổi nhìn mỹ nam áo trắng đang chậm rãi

nói từng câu, nhất thời sự ngưỡng mộ đối với hắn dâng lên như nước sông

Hoàng Hà. Nhìn đi, đây mới gọi là da mặt dày, đây mới gọi là nói láo

không đỏ mặt đó a. Bảo vật gia truyền? Cái trâm cài dùng pháp thuật biến ra kia mà là bảo vật gia truyền?! Lại còn duyên phận, so ra cũng không

kém phân vượn bao nhiêu!

“Nha, là huynh sao. Tại hạ Hứa Tiên.” Hứa Tiên làm bộ chợt nhận ra.

Da mặt của đối phương quá dày, hơn xa nàng, cho nên chỉ có thể tiếp

chiêu thôi. Nhưng mà nói xong lời này, Hứa Tiên liền xoay người quay

mông về phía Bạch Tố Trinh, không nói gì nữa. Nha, để cho ngươi nếm thử

tư vị mặt nóng dán mông lạnh! Hứa Tiên trong lòng hung ác nghĩ.

Thời gian tẻ nhạt trong đình chậm chạp trôi qua.

Tiểu Thanh nhìn Hứa Tiên đưa lưng về phía bọn họ, há miệng, không

biết nên nói cái gì. Đối phương có thái độ như thế, vậy tiếp theo nên

làm cái gì bây giờ đây?

“Hứa huynh, huynh nhặt được bảo vật gia truyền của tại hạ, chính là

có ơn đối với tại hạ.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Bạch Tố Trinh

kia một lần nữa vang lên.

Hứa Tiên kinh ngạc xoay người, trố hai mắt ra nhìn khuôn mặt không

chút thay đổi của Bạch Tố Trinh. Có ơn? Còn có loại ơn …Ơn….Ơn… (tiếng vang vô tận) vớ vẩn như vậy sao?

“Hứa huynh muốn báo đáp gì cứ mở miệng.” Bạch Tố Trinh nói những lời này đã kéo Hứa Tiên từ núi ngon ngàn dặm quay về.

“Báo ơn?” Hứa Tiên ngây ngốc nặn ra hai chữ này. Trực tiếp như vậy?

Bạch Tố Trinh, sao ngươi không làm theo kịch bản, như thế này thì ta làm sao tiếp chiêu được đây? Hứa Tiên nhất thời không biết làm sao?

“Hứa huynh có tâm nguyện gì?” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt hỏi. Tiểu Thanh ở một bên bội phục sát đất, đại ca đúng là đại ca, vừa xuất mã liền vào thẳng chủ đề. Tiểu Thanh nhìn về phía Hứa Tiên đầy nóng bỏng, trong

lòng gào thét: nói mau ngươi muốn cái gì, nói mau, đợi đại ca báo ân cho ngươi xong, chúng ta cũng có thể tiếp tục tu luyện thành tiên rồi.

Khóe mắt thấy ánh mắt nóng bỏng cộng thêm khinh bỉ của Tiểu Thanh

kia, Hứa Tiên hoàn hồn lại. Quá vô sỉ đi! Ơn cứu mạng lại bị coi thành

chuyện tình vớ vẩn không quan trọng gì như thế. Coi bộ tưởng cứ như vậy

là đuổi được mình đi đây mà.

“Nga, xem ra trâm vàng kia đối với Bạch huynh rất quan trọng.” Hứa

Tiên vuốt vuốt cằm, ánh mắt đầy nguy hiểm nheo lại. Tiểu Bạch, ngươi đã

không phúc hậu, vậy thì cũng đừng trách ta.

“Đương nhiên.” Tiểu Thanh nói xen vào, “Cho nên, huynh có nguyện vọng gì, thì nói đi. Đại ca của ta nhất định có thể thỏa mãn huynh.”

“Phải không?” Hứa Tiên trong lòng cười lạnh.

Bạch Tố Trinh vẫn mặt lạnh không nói gì, hiển nhiên đồng ý với lời của Tiểu Thanh.

“Tốt, vậy chuẩn bị cho ta làm Hoàng đế đi.” Hứa Tiên vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng ko để ý) nói, lời này làm cho sắc mặt Tiểu Thanh kịch biến, mà Bạch Tố Trinh cũng khẽ cau mày.

“Xem ra nguyện vọng này không được rồi, vậy ta đổi lại. Đem tất cả mỹ nữ trong thiên hạ vơ vét hết về cho ta.” Hứa Tiên cười hắc hắc, làm bộ

như xuân tình phơi phới.

Mặt Tiểu Thanh càng ngày càng đen, còn mắt Bạch Tố Trinh thì hiện lên một tia suy tư.