pacman, rainbows, and roller s
Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324830

Bình chọn: 7.5.00/10/483 lượt.

toát

mồ hôi là khỏi.”

Vì những nguyên do khó nói, Khổng Lập Thanh lúc này thật sự không

muốn nhìn thấy Chu Diệp Chương, cô cuộn tròn trong chăn, quay lưng

ngoảnh mặt, không đáp lại. Chu Diệp Chương cũng không nói thêm gì, không gian phòng ngủ lại chìm trong yên tĩnh, cô chỉ còn nghe tiếng mình thở

càng lúc càng gấp, như vậy một lát sau, chăn lại lần nữa bị mở, nhiệt kế cặp dưới nách cũng được lấy ra, rồi chăn lại được đắp lại như cũ, tiếng bước chân vang lên xa dần, Chu Diệp Chương đã ra ngoài, cô thở phào nhẹ nhõm.

Đang lúc mơ màng thiếp đi, Khổng Lập Thanh lại cảm thấy cơ thể bị

nâng lên, trong khi còn chưa kịp mở mắt đã thấy mùi thuốc bắc đặc nồng

xông lên mũi.

“Uống thuốc.” Lại còn là tư thế uống thuốc kiểu mới, người đàn ông

ngồi phía sau, đỡ lấy lưng cô, trước mắt là bát to thuốc bắc đen sánh

nóng hổi.

Khổng Lập Thanh cũng không làm bộ làm tịch, đỡ lấy, chẳng nói chẳng

rằng uống hết. Uống xong bát thuốc Khổng Lập Thanh liền biết tới đây

mình sẽ phải “lãnh đủ”, cô đang có cảm giác lưỡi đa rộp lên, đâu đâu

trong miệng cũng thấy vị đắng, đắng đến mức tê liệt, cũng may ngay từ

nhỏ cô đã quen ăn đồ có vị đắng, cho dù có khó chịu cũng không đến mức

không chịu được.

Uống xong bát thuốc bắc, bên cạnh lại xuất hiện ly nước lọc, trong

giọng nói Chu Diệp Chương mang chút ý cười: “Em thật lợi hại đấy, lúc

nhỏ mỗi lần tôi phải uống thuốc dì Thanh sắc, nếu trốn được sẽ trốn

ngay.”

Khổng Lập thanh uống hết cốc nước, trong miệng vị đắng vẫn chưa tan hết, cô không nói gì, đổ người xuống giường ngủ tiếp.

Uống hết bát thuốc bắc, Khổng Lập Thanh bắt đầu thấy khó chịu thực

sự, trong lúc mơ mơ màng màng thiếp đi, cảm thấy từng cơn từng cơn nóng

dâng lên, toàn thân toát mồ hôi, cảm giác nóng nực khó chịu vô cùng. Cô

theo bản năng đưa tay muốn hất chiếc chăn đang đắp khỏi người. Nhưng

chăn này lại bị ai đó dém rất cẩn thận, loay hoay mãi mà không thể nào

gạt nó ra được, mồ hôi càng lúc càng nhiều, chỉ một lát quần áo đã ướt

đẫm, cảm giác dính dấp rất khó chịu nhưng cô lại không thể làm gì được,

chỉ biết chịu đựng.

Bên tai giong đàn ông trầm trầm khẽ vang lên: “Tôi biết em đang nóng, chịu khó một chút, em phải toát mồ hôi mới nhanh khỏi được.” Khổng Lập

Thanh biết đó là Chu Diệp Chương, người đàn ông này luôn ở cạnh cô từ

đầu đến giờ. Thân thể bị cuốn trong chăn, cả người sốt bừng bừng khiến

Khổng Lập Thanh nằm xụi lơ không nhúc nhích.

Đầu óc u mê không biết bao lâu, chăn đắp trên người cuối cùng cũng

được mở ra, một bàn tay to mò mẫm trên eo cô, Khổng Lập Thanh biết có

người đang cởi quần áo giúp mình. Khóa của chiếc váy liền thân bị kéo

xuống rồi lột qua đầu, sau đó là đến móc khóa áo ngực phía sau lưng bị

mở ra, cơ thể cô sắp không chút che đậy trước mắt người đó.

Có lẽ do đang ốm mệt nên tinh thần Khổng Lập Thanh cũng bị ảnh hưởng, phản ứng chậm chạp khiến cô không ý thức được chuyện đang xảy ra, hoặc

căn bản là cô cũng không còn dây thần kinh xấu hổ, cho nên váy áo đã bị

cởi đi mà cô vẫn không có hành động gì. Vậy nhưng trước khi mảnh vải nhỏ xíu trước ngực bị cởi ra, Khổng Lập Thanh đột nhiên mở mắt, giữ chặt

bàn tay Chu Diệp Chương đang đặt trên ngực mình, bình tĩnh nhưng có chút giận dữ hỏi: “Anh có vợ chưa?”

Động tác của Chu Diệp Chương ngừng lại một chút, sau đó anh dứt khoát gạt bàn tay Khổng Lập Thanh ra, mặt không biểu cảm hoàn thành nốt công

việc, hai bầu ngực trắng ngần, đỉnh ngực hồng hào trong không khí khẽ

rung rung theo động tác của anh. Con ngươi của Chu Diệp Chương nháy mắt

co lại, nhưng biểu tình khuôn mặt anh vẫn kín bưng, cũng không nói gì,

chỉ đưa tay lấy khăn nóng bên cạnh, cần mẫn lau người cho cô.

Khổng Lập Thanh lấy hết dũng cảm hỏi một câu như vậy, chẳng nhận lại

được chút phản ứng nào từ đối phương, cô mất hết dũng khí ngã lại xuống

gối, mặc kệ cho Chu Diệp Chương thoải mái làm loạn trên người mình. Cô

đã bỏ cuộc và thỏa hiệp. Vì thật ra hỏi hay không hỏi có gì khác biệt?

Chu Diệp Chương có vợ hay chưa có vợ thì với cô cũng có khác gì nhau? Cô hỏi câu ấy chẳng qua là muốn tìm cho mình chút yên lòng, lương tâm

không cho phép cô làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác.

Tay Chu Diệp Chương khá lớn, nhưng khi lau người cho cô động tác vẫn

rất khéo léo, thuần thục. Khổng Lập Thanh tự biết bản thân mình gầy, cởi bỏ quần áo thân hình lại càng bình thường, nhưng Chu Diệp Chương từng

bước áp sát, chỉ trong hai ngày đã đến bước “thân mật” thế này. Mọi

chuyện xảy đến quá đột ngột, đối mặt với hành động dứt khoát của anh, cô chỉ thấy bản thân mất hết tinh thần. Đột nhiên cô hiểu được, cố gắng

chống đối người đàn ông trước mặt thực ra chỉ là chuyện tự mình so cao

thấp với chính mình, ngoài việc làm bản thân thêm khó chịu thì cái gì

cũng vô dụng. Giờ cô đã nghĩ thông, cảm giác ngượng ngùng, xấu hổ này

rồi cũng sớm qua đi, anh muốn thế nào thì cứ để anh làm, dù sao những gì cô có cũng chỉ có thế, anh còn có thể làm gì cô, cùng lắm chuyện này

coi như là một bước một lần sa chân trong cuộc đời, đến ngày nào đó khi

đã chán, tự anh sẽ buông tha ch