
g của người
đàn ông đang đi xa dần, cuối cùng quay lại nói chuyện cùng đám bạn,
nhưng rõ ràng tâm trạng cũng bị ảnh hưởng.
Cô gái ngoại quốc ấy khiến Khổng Lập Thanh chú ý ít nhiều, đứng trước cô ta, cô tự cảm thấy hơi xấu hổ, chậm chậm theo sau Chu Diệp Chương
một đoạn, cô quay đầu nhìn cô gái đó cùng đám bạn đi xa dần, rồi khi
quay lại đã thấy Chu Diệp Chương đứng trước mặt đợi mình.
Khổng Lập Thanh vội vàng bước lên hai bước, trong ánh hoàng hôn mờ
tỏ, cô thất thần không thấy rõ đường nét khuôn mặt của Chu Diệp Chương,
chỉ nhìn thấy đôi đồng tử đen thẫm của anh ta, ánh mắt cụ thể thế nào cô cũng chịu, không thể nhìn rõ.
Chu Diệp Chương thấy Khổng Lập Thanh bước lên trước cũng không quay
lại, tiếp tục cất bước. Anh đưa tay tìm bàn tay trái của Khổng Lập Thanh từ đầu tới giờ vẫn để trong túi áo khoác, nắm chặt trong bàn tay phải
của mình, sóng đôi đi về phía trước. Trong lúc chầm chậm tản bộ, giọng
nói trầm ấm của anh quét qua tai Khổng Lập Thanh: “Không cần hoảng hốt,
sau này em còn nhiều dịp ở bên cạnh tôi. Đừng sợ, tôi sẽ cho em ngẩng
cao đầu trước đám người ngạo nghễ đó.”
Lời cam kết của đàn ông mang theo sức nặng vô cùng, Khổng Lập Thanh
không hiểu sao thấy không thoải mái, chớp mắt thấy đầu óc rỗng tuếch.
Khổng Lập Thanh thấy không nhận nổi câu nói ấy của Chu Diệp Chương,
dường như anh cũng không cần cô nhận nó, tiếp tục nói: “Tôi đột nhiên
bước vào cuộc đời em, có lẽ em chưa thích ứng kịp, nhưng tôi không có
nhiều thời gian để chậm rãi làm từng bước một, vì vậy em thông cảm cho
tôi một chút.”
Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Chu Diệp Chương truyền sang, Khổng
Lập Thanh rõ ràng hoảng hốt. Trái tim quạnh quẽ đã lâu nay bỗng có cảm
giác ấm áp khiến cô hoảng sợ. Thật sự để dám nắm giữ hạnh phúc, con
người càng cần nhiều hơn can đảm hơn khi chịu đựng nỗi đau.
Chu Diệp Chương nắm tay Khổng Lập Thanh cũng hơi khẩn trương, giọng
pha chút thất vọng: “Lập Thanh, em lúc nhỏ đã trải qua chuyện gì à, tại
sao lại nhút nhát như ngày hôm nay?”
Khổng Lập Thanh cảm thấy bản thân không còn chịu đựng được nữa, cô có thể chịu đựng sự lạnh nhạt, khinh thường hay xúc phạm của người khác,
cũng có thể chịu đựng được rất nhiều đau khổ, bởi vì cô đã sớm quen rồi, chỉ cần thần kinh tê liệt thì đối với cô mà nói chẳng có chuyện gì là
không thể chịu đựng được. Nhưng người đàn ông này dùng giọng trầm ấm như vậy nói lại khiến cô hoảng sợ, cảm thấy có gì đó ở cổ, trong đáy mắt
cũng trào lên đầy nước. Chính bản thân cô cũng không biết vì sao mình
muốn khóc và cái gì khiến cô khóc, trong ngực lúc này có thứ gì đó muốn
vỡ tung. Khổng Lập Thanh có cảm giác mình sắp không nhịn nổi, cuối cùng
chỉ có thể dùng hết sức khống chế bản thân chậm rãi nói: “Tôi... khó
chịu.”
Chu Diệp Chương vội quay lại nhìn cô. “Tôi khó chịu!” Khổng Lập Thanh khó khăn lặp lại câu cũ.
“Em làm sao?” Chu Diệp Chương nhăn mày.
“Có vẻ bị cảm, rất muốn nôn.” Một hỏi, một đáp cuối cùng Khổng
Lập thanh cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, trả lời câu này cũng
trơn tru hơn.
Chu Diệp Chương đặt tay lên trán Khổng Lập Thanh, lát sau bỏ xuống,
nói: “Em sốt rồi. Chúng ta không đợi A Thần nữa, tự về trước thôi.”
Chu Diệp Chương tiến sát lề đường, vẫy taxi, trước mắt Khổng Lập
Thanh chỉ còn lại bóng người đàn ông này, cô có cảm giác thế giới đang
quay tròn khiến cả người cô choáng váng lại có gì đó không chân thực.
Ngồi lên xe rồi mà cảm giác đó vẫn còn nguyên, Khổng Lập Thanh ngả
trên ghế nhắm chặt mắt, không muốn nói, cũng không muốn nghĩ gì nữa. Chu Diệp Chương bên cạnh thấy vậy cũng yên lặng, cô cuối cùng nhẹ nhóm thở
phào.
Về đến nhà là Khổng Lập Thanh ngã vật xuống giường. Từ nhỏ tới giờ cô sống trong nghèo khó, điều may mắn nhất là cơ thể khỏe mạnh, chưa từng
ốm đau lê lết. Trước giờ lúc bị ốm cô đều không có ai chăm sóc, toàn tự
sinh tự diệt, có lẽ vì luôn tự vượt lên bệnh tật nên sức đề kháng cũng
tốt hơn người khác, thành ra từ trước tới nay cũng ít ốm đau. Có điều
thực tế cho thấy những người bình thường khỏe mạnh, một khi đã ốm thì
rất khó lường. Lúc này cô ngồi dựa trên giường, đầu óc quay mòng mòng,
cảm giác có người đi đến bên cạnh nhưng tinh thần không đủ tỉnh táo để
phản ứng.
Trong lúc mơ màng, Khổng Lập Thanh cảm thấy có người nhét cái gì đó
dưới nách mình, sau đó toàn thân bị sốc lên, dựa vào vòng tay ai đó.
Cả đời này Khổng Lập Thanh chưa từng thân mật với đàn ông trưởng
thành, cô có chút ngượng ngùng, cố gắng mở to mắt, thấy một khuôn mặt
đàn ông lạnh lùng kê bên.
“Uống thuốc đi.” Mấy viên thuốc con nhộng được đưa đến, Khổng Lập
Thanh ngoan ngoãn há miệng nuốt vào, rất nhanh ly nước lọc được kề sát
môi, cô uống mấy ngụm để nuốt trôi số thuốc.
Cơ thể lại được đỡ nằm xuống, người đàn ông đứng bên giường nhẹ nhàng nói với cô: “Muốn ăn gì không?” Khổng Lập Thanh khe khẽ lắc đầu, bây
giờ cô chỉ thấy buồn nôn, sao mà nhồi nhét được đồ ăn gì nữa, người đàn
ông cúi xuống đặt tay lên trán cô một lát: “Không ăn cũng được, em nghỉ
một lát đi, dì Thanh đang sắc thuốc, lát nữa xong em uống vào cho