Disneyland 1972 Love the old s
Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324772

Bình chọn: 9.5.00/10/477 lượt.

o cô.

Khổng Lập Thanh thả lỏng cơ thể, hoàn toàn không còn phản đối, đến

mức ngay cả khi Chu Diệp Chương cởi quần lót của cô, cô cũng chỉ xoay

người sang một bên, chẳng nói năng gì.

Người đã được thay bộ quần áo ngủ mới, Khổng Lập Thanh từ đầu đến

cuối đều không nhắm mắt, cứ chăm chăm nhìn lên trần nhà, nói đến cùng

tuy là đã nghĩ thông nhưng khi trải qua vẫn có chút không cam lòng. Bàn

tay ấm nóng đặt trên mặt cô, vuốt nhẹ từ trên xuống dưới.

“Tôi còn chưa lấy vợ, em đừng suy nghĩ lung tung, nhắm mắt nghỉ chút đi.”

Giọng Chu Diệp Chương trầm ấm, bàn tay trên mặt cô cũng ấm áp, Khổng

Lập Thanh từ từ nhắm mắt lại, khóe mắt ứa hai giọt lệ, chảy xuống, bản

thân cô cũng không hiểu sao bỗng nhiên lại thấy tủi thân đến vậy. Thấy

mình khóc cô cũng vô cùng sửng sốt, thật lạ là cô lại có cảm giác tủi

thân ấy, nước mắt chảy ra liền được ngón tay Chu Diệp Chương lau đi,

giọng anh càng trầm, mang theo chút ý cưỡng ép: “Ngủ đi. Muốn nghĩ gì

thì để sau từ từ nghĩ.” Khổng Lập Thanh đổi bên nằm xoay lưng lại phía

Chu Diệp Chương, úp mặt xuống gối.

Cảm giác Chu Diệp Chương luôn ngồi bên cạnh, thi thoảng lại nghe thấy tiếng bút viết trên giấy “roạt roạt”, Khổng Lập Thanh chìm trong cảm

giác hỗn loạn dần dần cũng thiếp đi.

Trong giấc ngủ, Khổng Lập Thanh mơ hồ nghe thấy tiếng Khổng Vạn Tường gọi mình, tiếng rất khẽ, dường như muốn gọi lại dường như sợ đánh thức

cô, khẽ mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy gương mặt đáng yêu của Vạn Tường

đang kề bên. Thấy Khổng Lập Thanh mở mắt, thằng bé vui mừng định leo lên gường bên cạnh cô, định đưa tay lay cô dậy, nhưng cánh tay Vạn Tường

chưa kịp chạm vào đã bị một bàn tay khác giữ lại.

“Chú vừa dặn cháu thế nào?” Chu Diệp Chương mắt vẫn không rời màn

hình máy tính đặt trên đầu gối, nhưng bàn tay giữ Vạn Tường rất chuẩn

không chệch chút nào.

Khổng Vạn Tường quay sang nhìn lại Chu Diệp Chương, rõ ràng không

thoải mái nhưng cuối cùng cậu bé cũng nghe lời anh, thu cánh tay lại,

bĩu môi ngồi lên giường sau đó dứt khoát nằm xuống gối đầu lên đùi Khổng Lập Thanh.

Khổng Lập Thanh biết sức đề kháng của trẻ con còn kém, cậu bé lại gần cô thế này dễ bị lây bệnh, Chu Diệp Chương có lẽ vì thế mới ngăn cản

Vạn Tường, cho nên cô im lặng không nói gì.

Vạn Tường gối đầu lên đùi Khổng Lập Thanh, rụt rè hỏi han: “Mẹ, mẹ đau ở đâu? Con xoa cho mẹ.”

Sợ lây bệnh cho Khổng Vạn Tường, Khổng Lập Thanh đưa tay đỡ đầu cậu

bé quay mặt nó qua chỗ khác: “Mẹ không đau, ngoan, đừng nói chuyện với

mẹ.”

Khổng Vạn Tường mắt nhìn lên trần nhà, thật thà trả lời: “Con biết

rồi, trước đây mẹ cũng đã dặn, nói chuyện với người ốm sẽ bị lây bệnh.”

Khổng Lập Thanh khẽ cười, trước đây lúc cô bị cảm, có dặn Vạn Tường như vậy, hóa ra cậu bé nhớ rất kỹ.

“Ngủ dậy làm những gì rồi?” Khổng Lập Thanh dịu dàng hỏi thằng bé.

“Con dậy cái là chạy đi tìm mẹ, nhưng bà nội nói mẹ bị ốm rồi, dặn

con không được làm ồn, con chơi tàu hỏa, đến giờ cũng thấy buồn ngủ, con hứa với bà nội sẽ không đánh thức mẹ, thế là bà đưa con lên đây.” Khổng Vạn Tường kể chuyện rất từ tốn, biểu đạt rất rõ ràng.

Xoa đầu Vạn Tường, mái tóc trơn mềm của thằng bé cọ vào lòng bàn tay

cô buồn buồn, gợi nhớ đến chuyện đứa trẻ này đã chiếm cứ một chỗ quan

trọng trong sâu thẳm trái tim mềm yếu của cô, Khổng Lập Thanh lại dịu

dàng dỗ dành nó: “Hôm nay mẹ ốm, không chăm sóc con được, con tự ngủ có

được không?”

Vốn nghĩ phí công dỗ dành, ai ngờ phản ứng của Vạn Tường lại nằm

ngoài dự đoán của cô. Nó đang nằm, đột nhiên nhỏm dậy nói, tâm trạng có

vẻ tương đối kích động: “Không cần mẹ chăm sóc con, bà nội nói sẽ kể

chuyện cho con nghe, con không đái dầm, không đái dầm.” Nói xong cậu bé

nhảy phắt dậy, giống như ông cụ non đứng ở cuối giường nói thêm với

Khổng Lập Thanh: “Mẹ, con không quấy mẹ, con đi ngủ đây, con ngoan mà.”

Khổng Lập Thanh không nghe rõ được câu nói của thằng bé, kể cả hàm ý

của câu nói đó cô cũng thấy lơ mơ, nhưng nhìn nó đáng yêu như vậy cũng

vui vẻ gật đầu đồng ý: “Ừm, Vạn Tường nhà ta là ngoan nhất.”

Khổng Vạn Tường được mẹ khen rất vừa lòng, vui vẻ đi ra, lúc đến cửa còn chu đáo khép lại cẩn thận.

Khổng Lập Thanh nhìn mãi vào cánh cửa đã được Khổng Vạn Tường đóng

lại, suy ngẫm về những thay đổi của thằng bé. Chu Diệp Chương ngồi bên

bèn đứng lên chỉnh lại chăn cho cô, tiện thể giải đáp thắc mắc: “Lúc tối A Thần nói Vạn Tường đái dầm, chắc nó bị kích động.”

Chu Diệp Chương chỉnh chăn xong lại không đi ngay, chống tay bên hông cô, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Cuộc đời chúng ta đâu phải cứ mãi mãi như vậy, nó sẽ có những thăng trầm, trong đó có rất nhiều thay đổi mà

em không lường trước được, vậy thì đừng sợ thay đổi, em xem, Vạn Tường

chẳng phải đang thay đổi rồi sao?”

Ánh mắt Chu Diệp Chương sáng lên, dưới cái nhìn của đôi mắt ấy, Khổng Lập Thanh không hiểu sao lại thấy sợ hãi vô cớ, cô nhắm mắt lẩn tránh,

Chu Diệp Chương xoa trán cô khẽ nói: “Lập Thanh, em hiểu không?” Đầu

Khổng Lập Thanh càng vùi sâu xuống gối, tiếp tục lẩn tránh.

©STE.NT

Khổng Lập Thanh biết cả đêm Chu Diệp Chương nằm bên cạnh