
hu Diệp Chương nắm chặt tay sau đó bước về
phía trước.
Chu Diệp Chương đi đến trước mặt Khổng Lập Thanh, mặt mang nét thương đau, dùng mu bàn tay chạm khẽ vào mặt cô, sau đó lật tay lại, dùng lòng bàn tay khẽ chạm vào má cô, nói khẽ: “Đi nào, chúng ta về nhà.”
Bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu cứng cỏi của Khổng Lập Thanh chốc lát bị
cái chạm tay ấy cuốn phăng tất cả. Độ ấm của bàn tay anh truyền sang
khiến cô nhẹ nhõm trở lại, nỗ lực lên gân một hơi cạn sạch, cô cảm thấy
vô cùng rã rời.
Chu Diệp Chương mở cửa, Khổng Lập Thanh cúi người bước vào ngồi trong xe, sau khi vội vàng ngồi xuống, Khổng Lập Thanh vội ngẩng lên tìm kiếm bóng dáng Chu Diệp Chương, cô phát hiện anh không lên xe ngay mà vẫn
đang quay lưng lại, mắt nhìn về phía cô vừa đứng, ánh mắt chiếu thẳng
vào chỗ Lâm Bội.
Lâm Bội vẫn chưa rời đi, anh ta vẫn đứng đó nhìn Khổng Lập Thanh bước ra khỏi cổng khu nhà, đến chỗ Chu Diệp Chương đứng đợi. Vì khoảng cách
khá xa nên Khổng Lập Thanh không thể nhìn rõ biểu cảm của Lâm Bội, nhưng cô lại cảm giác được khi mình bước đi, toàn thân anh ta nháy mắt toát
ra mùi sát khí. Cô quá hiểu người đàn ông này, tâm tình anh ta thay đổi
thế nào cô đều cảm nhận được, vì thế càng lúc lòng cô càng thấy bất an.
Chu Diệp Chương cũng không đứng bên ngoài lâu, chỉ lát sau anh cũng
bước lên ngồi vào trong xe. Chu Diệp Chương vừa ngồi xuống, Khổng Lập
Thanh lập tức nghiêng người qua, không ngần ngại cúi xuống ôm lấy eo
anh, vùi mặt vào bụng anh, nói rất nhỏ: “Đừng chọc giận anh ta có được
không? Đừng để ý anh ta nữa nhé!” Khổng Lập Thanh trời sinh là một cô
gái giản đơn và có phần nhút nhát, cô biết Lâm Bội là kiểu người lạnh
lùng tàn nhẫn, lại có gia thế hùng hậu, dây dưa với anh ta rất nguy
hiểm, cô lo thay cho Chu Diệp Chương.
Hành động này của Khổng Lập Thanh ngẫu nhiên hóa giải sự ngượng ngập
giữa hai người. Chu Diệp Chương cả người nhẹ nhõm, tay khẽ xoa gáy Khổng Lập Thanh “Ừ” một tiếng. Tiếng “Ừ” đó của anh trầm đặc nghe không hẳn
rõ, Khổng Lập Thanh chưa tin lắm, bèn đem hai cánh tay vòng quanh vai
anh dùng hết sức siết lại.
Trên người truyền đến cảm giác siết chặt ấy, Chu Diệp Chương hiểu
Khổng Lập Thanh chưa tin mình, để cô yên tâm, anh đành nói thêm cho cô
rõ: “Nhà họ Lâm gia giáo không tốt, trên không nghiêm dưới làm loạn, cho nên mới nảy ra một người cá tính quái đản như Lâm Bội, sớm muộn hắn ta
cũng sẽ bán rẻ nhà họ Lâm. Đến lúc đó, vì lợi ích, em cho là những kẻ
khác sẽ để yên cho hắn? Mọi chuyện trên đời này nói đi nói lại cũng chỉ
quy về quy luật biết điều thì sống, nghênh ngang thì chết. Hắn ta đường
quang không đi lại đâm quàng bụi rậm, chuyện của hắn đâu cần anh nhúng
tay.”
Khổng Lập Thanh lúc này mới tạm tin, từ từ bớt lo lắng, nằm im trong
vòng tay anh không nhúc nhích. Thật ra là Khổng Lập Thanh quá ngây thơ,
khiến cô bị hành hạ đến thế này, Chu Diệp Chương sao có thể dễ dàng bỏ
qua cho Lâm Bội được. Chỉ sợ anh chẳng ầm ĩ, chỉ ngấm ngầm dồn Lâm Bội
vào con đường mình đã bày sẵn.
Hai người dọc đường không nói thêm gì, Khổng Lập Thanh rất buồn ngủ,
nhưng cô không muốn ngủ. Dây thần kinh trong đầu cũng căng hết lên không cho chợp mắt, cô cần được an ủi, mùi da thịt quen thuộc trên người anh
khiến con tim lạnh ngắt của cô dần dần ấm lên.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng trước tòa nhà họ sống. Chu Diệp Chương
xuống xe trước, sau đó không nói gì ngồi xổm bên cửa xe để mở. Khổng Lập Thanh biết anh muỗn cõng mình lên nhà, cho dù không mệt đến mức phải
cần người cõng nhưng cô vẫn lặng yên gục lên lưng anh.
Trong thang máy rất yên tĩnh, Chu Diệp Chương nhìn số tầng không ngừng nhảy, đột nhiên hỏi: “Em trách anh không?”
Khổng Lập Thanh yên lặng ôm cổ anh, mặt vùi trên lưng anh, không trả
lời câu hỏi ấy, cũng không gật đầu hay lắc đầu. Cô không biết nói dối,
cũng không phải người đạo đức giả, cô thực sự trách anh, nhưng không
muốn rời xa anh. Câu trả lời của cô chỉ là vòng tay ấm áp này, giữa họ
đôi khi có những điều không cần lên tiếng.
Lúc hai người vào đến nhà, Khổng Vạn Tường đã đi học, đón hai người
là dì Thanh. Đêm qua Khổng Lập Thanh không về, Chu Diệp Chương bôn ba
bên ngoài gọi điện dặn dì Thanh, dì Thanh bèn nói dối Vạn Tường là Khổng Lập Thanh phải trực đêm thay cho đồng nghiệp không về. Trước đây Khổng
Lập Thanh cũng thường phải trực đêm nên lần này Khổng Vạn Tường không
nghi ngờ gì.
Dì Thanh từ phòng bếp đi ra thì gặp bọn họ, nhìn thấy Khổng Lập Thanh nằm trên lưng Chu Diệp Chương mặt dì đầy thương xót. Khổng Lập Thanh bị dì ấy nhìn chăm chú, ngại ngùng cúi đầu xuống, ngày hôm qua kinh qua
bao nhiêu giày vò như vậy cô cũng không khóc, nhưng lúc này thấy dì
Thanh thương cảm mình, cô lại muốn khóc.
Vào trong nhà Chu Diệp Chương cũng không đặt cô xuống, anh cõng cô đi thẳng lên lầu, vào phòng ngủ, bước thẳng tới phòng tắm mới dừng lại.
Bồn tắm đã được xả đầy nước ấm, bên bồn rửa tay đã treo sẵn quần áo
ngủ của Khổng Lập Thanh. Chu Diệp Chương đặt Khổng Lập Thanh ngồi trên
nắp bồn cầu, rồi anh dịu dàng cởi quần áo cho cô. Hơi nước nóng bốc lên
từ bồn