
.
Sau nửa đêm, thẩm vấn đột ngột chuyển sang hướng khác, bọn họ không
còn hỏi Chu Diệp Chương ẩn náu ở đâu nữa. Có người đã xa gần bóng gió
gợi ý Khổng Lập Thanh, rằng cô chỉ cần nói ra một vài thông tin bất lợi
cho Chu Diệp Chương, họ sẽ thả cô ra. Họ muốn biết những thông tin ví dụ như Chu Diệp Chương thường hay gặp gỡ những người nào, anh kinh doanh
những mặt hàng gì, có liên hệ thế nào với mafia. Những thông tin này đều là chuyện tối mật, liên quan sống còn đến nhiều phương diện lợi ích.
Bình thường Chu Diệp Chương thường đưa cô ra ngoài tham dự những bữa
tiệc xã giao, từ trước đến nay anh chưa từng đề phòng cô, những giao
dịch tiền nong cửa sau cửa trước cô cũng biết một ít, nhưng cô không thể nói, bởi những chuyện đó sẽ liên lụy rất nhiều người. Đến lúc này Khổng Lập Thanh cuối cùng cũng hiểu, mục đích của đám người thẩm vấn không
phải để điều tra vụ án đấu súng, mục tiêu họ nhắm đến là chuyện làm ăn
của Chu Diệp Chương. Từ sau khi Khổng Lập Thanh nhận ra điều này, cô
càng giữ mồm giữ miệng không nói năng gì, bất kể người trước mặt uy hiếp đến thế nào, cũng bất kể bóng đèn công suất cao sáng chói rọi thẳng
xuống mặt, cô từ đầu đến cuối đều nhắm mắt ngậm miệng. Tinh thần cô bị
tra tấn đến cực điểm, cả người đã muốn sụp xuống. Cô biết chỉ cần mình
nói ra, chí ít cũng được tạm thời buông tha, nhưng từ sâu thẳm trong tim cô vẫn vang lên lời dặn của Chu Diệp Chương: “Em đừng nói gì hết.” Cho
dù những điều cô nói ra không phải là chứng cứ xác thực có thể gây hại
cho Chu Diệp Chương, nhưng cô cảm thấy nếu nói ra, đó chính là một kiểu
phản bội, đấy là điểm mấu chốt trong cô.
Một đêm bị tra tấn tinh thần đã khiến Khổng Lập Thanh mất hết sức
lực, tinh thần rời rã, mặt cô trắng bệch, chân tay mềm nhũn. Những người thay ca thẩm vấn ai cũng đều nhận thấy cô đã bên bờ của sự sụp đổ,
dường như chỉ lát nữa khi đến giới hạn chịu đựng nhất định là cô sẽ phải khai ra điều gì đó. Nhưng thời điểm cô không chịu được nữa mà họ mong
mỏi cứ bị trì hoãn mãi không xuất hiện. Cô từ đầu đến cuối đều giãy giụa bên bờ vực, thà chết cũng không mở miệng.
Lúc trời sáng, đoàn người thẩm vấn Khổng Lập Thanh kéo nhau ra khỏi
phòng, cô cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một chút. Không có ai mở bản lề
ghế cho Khổng Lập Thanh, cô bị nhốt trong hốc nhỏ hẹp này đã tròn một
ngày, thân thể cứng đờ, chân cũng sưng phù.
Nữ cảnh sát có trách nhiệm ghi lại biên bản cuộc hỏi cung đang sắp
xếp giấy tờ sột soạt ở bàn bên cạnh. Khổng Lập Thanh biết người này,
nhóm người đầu tiên thẩm vấn cô có cô ta, người đi bắt cô từ bệnh viện
đến đây cũng là cô ta. Khổng Lập Thanh ngẩng lên nhìn, mở miệng cố gắng
nói: “Tôi muốn đi vệ sinh.” Một ngày một đêm qua Khổng Lập Thanh không
được phép ăn gì nhưng lại được uống nước, qua một đêm trao đổi chất bàng quang của cô đã đến giới hạn, đêm qua đã mấy lần cô xin đi vệ sinh đều
bị bọn họ cố tình làm lơ, đó cũng là một thủ đoạn tra tấn của họ.
Khổng Lập Thanh đã hết chịu nổi, lúc này cô phải dùng đến sức lực
cuối cùng để nói ra lời thỉnh cầu, nhưng đáp lại lời thỉnh cầu yếu ớt
của cô là bộ mặt lạnh tanh của nữ cảnh sát. Cô gái này còn rất trẻ,
khuôn mặt xinh đẹp nhìn thoáng qua Khổng Lập Thanh thoắt chuyển thành
biểu cảm khinh ghét.
Khổng Lập Thanh tuyệt vọng rồi, hạ thân một mảng nóng ẩm. Cô biết
mình đã không thể kiểm soát được cơ thể, trong sự giày vò nhẫn tâm, tự
trọng bị chà đạp đến cực điểm, đón nhận ánh mắt khinh bỉ của nữ cảnh
sát, lạnh lùng nói: “Cô làm gì có tư cách khinh tôi, các người vô liêm
sỉ chà đạp lên tự trọng của tôi đến mức này, còn có tư cách khinh bỉ
tôi, các người bức người khác đến mức này còn tự hào mình sạch sẽ?” Lúc
nói những lời này, lưng Khổng Lập Thanh dần dần ưỡn thẳng, ánh mắt lạnh
lùng, ngữ điệu bình ổn, lời nói ra giống như mang theo băng giá.
Sắc mặt nữ cảnh sát theo những lời Khổng Lập Thanh nói mà biến đổi
mấy lần, cô ta mấp máy miệng dường như định nói gì đó nhưng khi bắt gặp
ánh mắt lạnh lùng của Khổng Lập Thanh lại ngậm miệng im lặng, quay người cầm tài liệu trên bàn đi ra.
Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại Khổng Lập Thanh. Sáng sớm tháng Năm thời tiết vẫn còn se lạnh, quần áo trên người ướt đẫm dính sát vào da,
khiến người cô run rẩy, dưới chân cô thậm chí còn đọng một vũng nước
tiểu, tất cả đều không thể chịu đựng nổi.
Khổng Lập Thanh đưa mắt nhìn bãi nước tiểu dưới chân. Trong phòng này ngoài cô ra còn có đèn đỏ nhấp nháy của máy camera, nó vẫn đang làm
việc.
Khổng Lập Thanh ngước lên nhìn camera, biểu cảm khuôn mặt từ từ dịu
lại, sau đó không hiểu vì sao dần dần chuyển thành nghiêm trọng, trong
mắt cô đột nhiên bắn ra một tia nhìn tàn nhẫn, khiến người ngồi sau
camera co rút người lại.
Người ngồi sau camera là Lâm Bội, anh ta hiện đang ngồi trong phòng
điều khiển. Căn phòng có đủ các loại thiết bị theo dõi, anh ta một mình
một bàn, trước mặt là màn hình máy tính hiển thị khuôn mặt Khổng Lập
Thanh. Lâm Bội cũng đã trược ở đây gần hai mươi tư giờ, lúc này hai mắt
đã đỏ vằn, khuôn mặt bao phủ một tầng sắc khí thất bại.
Khổ