The Soda Pop
Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323525

Bình chọn: 8.00/10/352 lượt.

nghi ngút tỏa khắp phòng tắm, Khổng Lập Thanh lặng lẽ nhìn anh

qua làn hơi nước, cô không nghĩ anh sẽ làm những chuyện như thế này cho

mình.

Khổng Lập Thanh ngồi đó bất động, mặc lòng cho anh xếp đặt mọi

chuyện. Chu Diệp Chương mặt không biểu cảm, tay anh thành thạo cởi quần

áo cho cô, quần Khổng Lập Thanh vẫn còn ẩm, khi anh cởi nó cũng phát

hiện ra, tay anh dừng lại một chút, đáy mắt hiện lên chút u ám. Khổng

Lập Thanh bất chợt rụt chân lại, Chu Diệp Chương lại túm chặt lấy chân

cô, bàn tay anh vuốt ve cặp đùi trần, anh cúi đầu, Khổng Lập Thanh không nhìn được biểu cảm trên mặt anh, nhưng cô biết anh đang buồn.

Tay Chu Diệp Chương dừng trên đùi Khổng Lập Thanh một lúc, cuối cùng

anh cắn răng, rất nhanh cởi thẳng quần lót của cô xuống, nghiêng người

bế cô đi về phía bồn tắm, nhẹ nhàng thả cô vào nước.

Nước trong bồn theo người cô hạ xuống mà bắn lên quần áo Chu Diệp Chương, anh cũng không quan tâm, bắt đầu tỉ mẩn tắm cho cô.

Khổng Lập Thanh dựa đầu trên thành bồn tắm, mắt nhắm lại, đời cô chưa khi nào có khoảnh khắc dịu dàng đến vậy, cô sợ mình sẽ không kìm được

mà bật khóc.

Chu Diệp Chương cẩn thận kỳ cọ thân mình Khổng Lập Thanh từ trên

xuống dưới, tay anh từ ngực tới đùi, mỗi bộ phận nhạy cảm đều không

kiêng dè, động tác nhẹ nhàng, nhưng lại không mang theo dục tình, thậm

chí có chút thành kính.

Nửa dưới Khổng Lập Thanh càng được Chu Diệp Chương chăm sóc cẩn thận

hơn, tay anh tới lui trên mình cô, Khổng Lập Thanh tách hai chân, mang

bản thân hoàn toàn trần trụi bày ra trước mắt anh, loại hành động tin

tưởng thế này sợ là cả đời cô chỉ có thể dành cho anh.

Chu Diệp Chương từ đầu tới giờ chưa nhìn tới mặt Khổng Lập Thanh, anh cúi đầu bận rộn như thể đang làm chuyện đại sự, rất cần chuyên chú,

Khổng Lập Thanh lại ngước mắt nhìn vào mặt anh.

Chu Diệp Chương mi mắt hơi rủ, khuôn mặt bị hơi nước nóng làm cho rịn chút mồ hôi, ánh mắt chăm chú nhìn vào cơ thể cô. Khổng Lập Thanh đưa

tay lên gáy anh, động tác nhẹ nhàng xoa bóp, mang theo chút an ủi, ai

nói chỉ cô mới cần an ủi, nếu hai người có tình cảm, một người gặp nguy

hiểm, người kia lẽ nào được thảnh thơi? Sợ là anh ở ngoài còn mệt mỏi

hơn cô, anh vì cứu cô không biết đã phải trả giá những gì…

Khổng Lập Thanh lặng lẽ nhìn Chu Diệp Chương một lúc, đột nhiên nói:

“Đưa em đi đi.” Động tác tay Chu Diệp Chương dừng ở đó, Khổng Lập Thanh

lại nói tiếp: “Sau này anh ở đâu, em sẽ ở đó. Không được bỏ em lại.” Nói xong cô thu tay về, ngả đầu, nhắm mắt không nói thêm gì nữa.

Khổng Lập Thanh là người như vậy, nói muốn đi cùng anh là đã tin

tưởng anh, đem bản thân hoàn toàn giao phó cho anh. Điều này anh quá

hiểu cô.

Khổng Lập Thanh đột nhiên cảm nhận môi mình bị một đôi môi ấm mềm bao lấy, sau nụ hôn, Chu Diệp Chương quỳ bên bồn tắm, ôm chặt cô vào lòng,

cằm anh gục trên vai cô, sau đó cô nghe thấy giọng anh trầm khàn: “Xin

lỗi.” Lòng Khổng Lập Thanh tràn đầy chua xót, người đàn ông mạnh mẽ như

anh vì cô mà hạ mình đến thế này thì bao nhiêu ấm ức cô phải chịu cũng

đáng giá rồi.

Khổng Lập Thanh tắm rửa xong bị Chu Diệp Chương bế đặt lên giường, đi ngủ, giấc ngủ này của cô kéo dài tới hai mươi tư giờ, trừ ít thời gian

bị đánh thức dậy ép ăn chút cháo, sau đó lại ngủ vùi tiếp, cho đến khi

cô thực sự tỉnh lại đã là buổi chiều của ngày hôm sau. Lúc cô thức dậy

cũng vừa lúc Chu Diệp Chương ra ngoài quay về, thấy cô tỉnh, câu đầu

tiên anh nói là: “Em chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta về Hồng Kông.”

©STE.NT

Khi phải thực sự rời khỏi nơi này Khổng Lập Thanh mới phát hiện cô

thực sự không có gì để chuẩn bị. Không có bạn bè để chia tay, công việc

cũng không cần làm thủ tục gì, dù sao cô cũng chẳng thể quay về làm

việc. Vạn Tường tháng Tám sẽ nghỉ hè, cậu bé sẽ xin vào học tại một

trường tiểu học ở Hồng Kông, những chuyện này đều do Chu Diệp Chương sắp xếp, không cần cô bận tâm, vật dụng cá nhân qua bến đó tự nhiên sẽ có

chuẩn bị, tính đi tính lại cô chẳng có gì cần lo.

Khổng Lập Thanh ngủ cả ngày, đến tối tinh thần mới minh mẫn trở lại.

Sau khi cho Vạn Tường đi ngủ, cô quay về phòng mình sửa đông soạn tây,

muốn kiếm ra chút đồ để thu dọn, nhưng cuối cùng cũng chẳng tìm được gì, cho đến đêm khuya bị Chu Diệp Chương ép đi ngủ mới chịu thôi.

Sáng sớm hôm sau lúc thức dậy, Chu Diệp Chương thuận tay lay Khổng

Lập Thanh, cô mơ mơ màng màng nhìn ra ngoài thấy trời vẫn còn sớm. Vạn

Tường hôm nay không phải đi học, cô cũng không phải đi làm, không hiểu

Chu Diệp Chương đánh thức dậy sớm như vậy làm gì.

Chu Diệp Chương đứng bên giường véo véo khuôn mặt ngái ngủ của Khổng

Lập Thanh, dựng cô ngồi dậy, đẩy lưng cô đi vào nhà tắm, anh ở phía sau

cô nói: “Ngoan, rửa mặt, chúng ta phải đi, có thể rất lâu sau mới gặp

lại, em phải đi chào một người.”

Khổng Lập Thanh mặt đầy bối rối quay lại hỏi: “Em phải chào tạm biệt

ai?” Chu Diệp Chương cười không đáp, kiên quyết đẩy cô vào nhà vệ sinh.

Khổng Lập Thanh ở trong nhà vệ sinh đánh răng, dần dần tỉnh táo lên,

sau đó cô đột nhiên biết Chu Diệp Chương đưa mình đi gặp ai rồi. Động

tác đánh