
y và vạt trước, quần tây phía dưới cũng không còn thẳng thớm, mặt võ vàng, mắt vằn đỏ, rõ ràng anh ta cũng thức trắng đêm qua.
Hai người một trên một dưới đấu mắt, Khổng Lập Thanh mặt cứng đờ, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa tê dại, Lâm Bội biểu tình có vẻ sinh động hơn một chút, anh ta hơi nhăn mặt, ánh mắt ẩn chứa nhiều ý tứ.
“Vì sao lại chọn anh ta? Anh ta không thể cho cô cuộc sống an nhàn thực sự, không phải sao?” Giọng Lâm Bội nghe nghèn nghẹt.
Khổng Lập Thanh đứng dưới trời nắng gắt, cơ thể rất khó chịu, lúc này đầu óc cô thậm chí đã ngừng hoạt động, biểu tình cũng cứng đờ, cô mấp
máy miệng, cố khiến bản thân lên tiếng, chậm rãi nói: “Lâm Bội, anh
thích tôi sao? Nhưng hình như anh cũng ghen tỵ với tôi? Anh không có
niềm tin vào con người, anh không tin một người có nội tâm lạnh lùng đến cực điểm giống như anh là tôi lại có ngày sẽ yêu một người. Anh khát
vọng được yêu nhưng lại hoài nghi tình người. Anh nghĩ dùng thủ đoạn này có thể thủ tiêu ý chí của tôi, thực ra anh cũng không cần tin tức gì từ miệng tôi khai. Anh chỉ muốn chứng minh tôi sẽ phản bội Chu Diệp
Chương. Là anh muốn tiêu diệt ý chí của tôi, cuối cùng tiêu diệt niềm
tin vào tình yêu của tôi và chứng minh rằng tôi chưa từng có được tình
yêu này.”
Khổng Lập Thanh đứng dưới cửa tòa nhà lớn, dưới ánh mặt trời gay gắt, cô càng nói càng lớn tiếng, có vài người qua đường đã tò mò nhìn về
phía họ. Đem chuyện tình cảm giữa hai người nói ra miệng như vậy cô cũng không cảm thấy ngượng ngùng hay khó chịu, cơ thể vốn đã suy yếu, đầu đã thấy choáng váng, lại thêm bị kích động khiến huyết áp Khổng Lập Thanh
tăng lên. Sau khi cô nói xong, Lâm Bội mặt càng nhăn nhó, vai anh ta dần dần rũ xuống. Tâm lý chung của những người mới bị giày vò mà nói thường thường là uất hận, nhưng Khổng Lập Thanh đứng trước mặt anh ta lại
không hề tức giận. Anh ta cúi người, dường như muốn tránh động đến vết
thương trong lòng, chạy trốn để không phải đối mặt với những chuyện đã
gây ra cho cô.
Mà Khổng Lập Thanh cũng chẳng để ý đến Lâm Bội, tiếp tục nói: “Anh
xem, tôi quá hiểu anh, anh khát khao được yêu nhưng lại hoài nghi tình
yêu. Nếu cứ như vậy, sau này cho dù anh có lấy vợ sinh con thì anh vẫn
không thể cảm nhận được cái cảm giác thiêng liêng của gia đình. Anh thử
nghĩ xem, vậy thì đoạn đời đó của anh cũng lạnh lẽo biết bao, mệt mỏi
biết bao?”
Lâm Bội ngẩng lên nhìn Khổng Lập Thanh, ánh mắt anh ta vừa ngại ngùng trốn tránh, thoắt biến thành tức giận sục sôi, mà Khổng Lập Thanh vẫn
lạnh lùng nhìn anh ta, nhàn nhạt nói tiếp: “Lần này anh muốn gì ở Chu
Diệp Chương?”
Câu hỏi này của Khổng Lập Thanh giống như đòn truy kích cuối cùng,
hoàn toàn đập tan ảo tưởng trong lòng Lâm Bội. Bọn họ đã không ai buông
ai, không ai phản bội ai, Khổng Lập Thanh cho đến giờ vẫn chưa nói một
lời nào bất lợi cho Chu Diệp Chương. Mà Chu Diệp Chương để cứu Khổng Lập Thanh cũng chấp nhận từ bỏ kinh doanh vận tải ở Hồng Kông, đó là cơ
nghiệp tổ tiên nhà họ Chu truyền lại, cũng là nền tảng sự nghiệp của anh ta, là công việc mấy đời nay của gia tộc.
Lâm Bội sau khi bị đánh gục, cố đeo tấm mặt nạ lạnh lùng, làm ra vẻ
không quan tâm. Anh ta nhìn Khổng Lập Thanh ngậm miệng không nói. Khổng
Lập Thanh không tìm được câu trả lời từ anh ta, cũng không nói thêm nữa, nhấc chân bước vòng qua, lúc cô lướt ngang qua anh ta, bên tai cô nghe
tiếng Lâm Bội ngập ngừng: “Khổng Lập Thanh, anh yêu em.”
Lâm Bội thực ra còn một câu “Anh xin lỗi” muốn nói, nhưng Khổng Lập
Thanh mặt lạnh lùng, ánh mắt khinh bỉ khiến anh ta không thể mở miệng
nói tiếp.
Khổng Lập Thanh thật ra đã không còn đủ sức để đối đáp với anh ta,
nếu lúc này cô còn sức, còn minh mẫn, cô sẽ quay lại lớn tiếng mà quát
anh ta một tiếng thật to “Cút”! Cô ghét anh ta, cũng kinh tởm anh ta,
trước đây vốn cũng có chút đồng cảm, nhưng qua hơn hai mươi giờ bị hành
hạ đến sức cùng lực kiệt, chút tình cảm ấy cũng đã bị bào mòn hết. Đỉnh
đầu cô bị mặt trời chiếu vào nóng bừng, cô rất muốn ra khỏi nơi đây, chỗ này thật khiến cô sợ hãi và ghê tởm.
Khổng Lập Thanh loạng choạng bước qua cổng khu nhà, chiếc Cadillac
quen thuộc đã đậu ven đường, khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe, nước mắt
Khổng Lập Thanh không kiềm được mà ứa ra.
Chu Diệp Chương từ trên xe bước xuống, hai người còn đứng cách nhau
cả mét, lẳng lặng nhìn nhau, một lúc lâu cả hai cùng không nói năng gì.
Dưới ánh mặt trời chói chang, Khổng Lập Thanh cảm giác dù có cố thế nào
cũng không thể nhìn rõ mặt anh. Cô đứng thẳng lưng, đầu ngẩng cao, cố
gắng thể hiện mình mạnh mẽ, nhưng giọng lại nghẹn ngào nức nở: “Em không khai gì hết.” Cô cố gắng cứng cỏi như vậy nhưng tư thế vẫn mang vài
phần ấm ức lẫn oán trách, chỉ có nước mắt vẫn được cô cố kìm không cho
rơi xuống.
Chu Diệp Chương đứng bên cửa xe, màn ngụy trang bình thản trên mặt
đến đây đã bị chọc thủng, mắt anh thoáng nhói lên tia nhìn đau xót.
Cô oán anh, oán anh đã làm cho cô phải khổ. Hai người vẫn đứng cách
xa nhìn nhau, khoảnh khắc này không biết khoảng cách giữa họ là càng gần hơn hay càng xa hơn trước, C