Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323391

Bình chọn: 10.00/10/339 lượt.

răng của cô dừng lại ở đó, tâm tư rối bời. Rất nhiều năm nay cô đã cố ý không nhớ tới người đó, cô thực sự không muốn nhìn thấy ông ta.

Ăn sáng xong, gửi Vạn Tường cho dì Thanh, hai người lên đường luôn.

Từ thành phố B đến thành phố T chỉ mất bốn mươi phút chạy xe, bọn họ

nửa buổi mới đi nên lúc xe rẽ vào trung tâm thành phố T đã là gần mười

giờ sáng. Khổng Lập Thanh cho rằng bọn họ sẽ đến nhà tù ngoại ô thành

phố T, không ngờ xe vào trung tâm thành phố, rẽ ngoặt một hồi cuối cùng

dừng lại trong sân một trại dưỡng lão gần ngoại ô.

Xe thẳng tiến từ cổng vào đỗ trong sân. Đó là một khoảng sân rất

rộng, ba tòa nhà bốn tầng vây xung quanh, trong sân cây cỏ tươi tốt, môi trường rất thoáng đãng. Đối diện với cổng vào là một phần sân được quy

hoạch thành không gian sinh hoạt chung, bàn đá, ghế đá, cả mấy chiếc ghế gỗ dài được kê ngay ngắn nữa. Buổi sáng lúc trời còn mát có không ít

người già quần áo sạch sẽ xuống đây hóng mát hoặc đi dạo.

Xe của họ đỗ cạnh khu sân chơi, lúc xe mới dừng lại, Khổng Lập Thanh

từ trong nhìn qua cửa sổ, đúng lúc cô nhìn ra, vừa vặn thấy một người

đàn ông tóc hoa râm ngồi trên băng ghế gỗ, tim cô nẩy lên một cái, mạch

đập dường như cũng dừng lại một nhịp.

Cửa kính xe sơn một lớp phản quang, nhìn từ ngoài vào chỉ thấy mảnh

kính màu đen, nhưng trong xe nhìn ra lại rất rõ ràng. Ánh mặt trời xuyên qua tán lá rơi xuống thân hình người đàn ông tạo ra những mảng sáng tối lấp lóa.

Thật ra người đàn ông đó chưa phải là người già. Khổng Lập Thanh thầm tính, ông ấy năm nay chưa tới sáu mươi, cô nhớ trước đây ông ta có

khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, thân hình cũng được chăm chút rất hoàn hảo,

bất luận lúc nào cũng chỉn chi diện mạo, mà nguời trước mắt cô hôm nay

nhìn thật khác. Ông ta béo lên, da không trắng như trước, đường nét

khuôn mặt không còn sắc xảo mà nhuốm màu tuổi tác, đuôi mắt đã đầy nếp

nhăn, khóe miệng rủ xuống buồn bã. Ông ta ngồi ủ rũ trên chiếc ghế, mắt

nhìn chằm chằm một điểm dưới chân, mí mắt vì thế sụp xuống, giống hệt

một người bất đắc chí.

Người như thế không thể sống thọ, Khổng Lập Thanh biết, ở vào trạng

thái tinh thần thế này sợ là không còn được mấy năm nữa, cô ngồi trong

xe quan sát một lúc lâu không động đậy.

Trong xe rất yên tĩnh, Khổng Lập Thanh bất động, Chu Diệp Chương cũng không thúc giục cô. Khổng Lập Thanh đang nhìn qua cửa sổ đột nhiên lên

tiếng, giọng cô nhè nhẹ: “Diệp Chương, sao anh lại đưa em đi gặp ông

ấy.”

Chu Diệp Chương ngồi bên cạnh chăm chú theo dõi chuyển biến của Khổng Lập Thanh nhưng lại không vội trả lời câu hỏi vừa xong, trước tiên anh

nói: “Lập Thanh, em nhìn anh đã.” Khổng Lập Thanh quay đầu lại phía anh.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, Chu Diệp Chương nói nhỏ nhưng

nghiêm túc: “Lập Thanh, anh muốn nói để em rõ, đối với anh, người đàn

ông ngoài kia, bất kể ông ta đã từng đối xử với em như thế nào, nhưng

bởi vì có ông ấy tồn tại trên đời này mới có em, em hiểu không? Còn nữa, em đi lần này, cơ hội quay lại đây không nhiều, anh không muốn em phải

hối tiếc, được chứ?”

Khổng Lập Thanh có chút xúc động, bởi vì ông ta là cha cô, có ông ta

tồn tại cô mới đến được thế giới này, mới gặp được Chu Diệp Chương. Cô

hiểu suy nghĩ của anh, chuyện cha con cô anh đứng trên lập trường đại

lượng để nhìn nhận, nhưng đối với cô mà nói, người đàn ông bên ngoài

kia, người cùng cô có quan hệ huyết thống kia, người nuôi lớn cô kia,

lại cũng chính là người đẩy cô vào bước đường đời tăm tối. Những hình

ảnh bị sỉ nhục, bị chửi mắng, bị đánh đập không ngừng hiện lên trong đầu cô, Khổng Lập Thanh úp mặt vào hai bàn tay, thu người lại một góc, lúc

này cô không ngừng ép mình nhớ lại quãng thời gian mười mấy năm cô ở

cùng người đàn ông này, mong có thể có một khoảnh khắc sướng vui nào đó, chỉ cần cô có thể nhớ ra một chút hạnh phúc, cô sẽ xuống xe gặp ông ta, thậm chí cô sẽ nói với ông ta một câu quan tâm “Sau này bố nhớ bảo

trọng”, nhưng không có, sợ là một giây phút vui vẻ hiếm hoi như ngôi sao vụt sáng rồi mãi mãi tắt mà ông ta dành cho cô cũng không có nổi. Cuối

cùng Khổng Lập Thanh đau khổ lắc đầu nói: “Không, em còn chưa chuẩn bị,

em không muốn gặp ông ấy.”

Đúng thế, cô chưa sẵn sàng, người ấy đánh cô, mắng cô, sỉ nhục cô,

gây cho cô những vết thương không thể lành, nhưng người này lại cũng

nuôi cô lớn. Trong quan niệm đạo đức của người Trung Quốc ơn dưỡng dục

lớn bằng trời, tình cảm con người phức tạp rối rắm như vậy, cô hận ông

ta nhưng lại không thể hận ông ta hết mức. Bao nhiêu năm nay, cô một

lòng cố ý coi như ông ta không tồn tại, tránh nhắc đến câu chuyện rối

rắm này giờ đã thành quen.

Chu Diệp Chương cũng không miễn cưỡng Khổng Lập Thanh. Thực ra loại

cảm giác bị vứt bỏ, tính cách khiếm khuyết của cô anh cũng không thể

nhúng tay giải quyết hoàn toàn. Phải có thời gian để nỗi đau của cô được bù đắp. Anh làm thế này chỉ là không muốn Khổng Lập Thanh phải hối hận, thời cơ chưa chín muồi anh cũng không cần cố cưỡng.

Chiếc xe lại quay đầu hướng về lộ trình lúc trước, trong xe vẫn là

bầu không khí yên lặng bao