
một gốc cây cạnh mép suối.
Từ trong chỗ nấp, Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt bước ra.
Ông Phúc nhận ra Thư Phàm, ông ta gào lên: “Con quỷ cái ! Mày vẫn chưa
chết sao ? Tao tưởng xác của mày đã sớm bị mục ruỗng rồi.”
Hoàng Tuấn Kiêt xa xầm mặt. Hắn ghét nhất việc người khác chửu rủa Thư
Phàm trước mặt hắn, hơn nữa ông Phúc còn dám nguyền rủa cho Thư Phàm
chết đi.
Hoàng Tuấn Kiệt dí súng vào thái dương ông Phúc, hắn lạnh lẽo bảo ông
ta: “Nếu không muốn chết, thì hãy câm miệng đi.” Đôi mắt của Hoàng Tuấn
Kiệt rất lạnh, lạnh như băng đá ngàn năm. Chỉ cần ông Phúc mở miệng chửu rủa Thư Phàm thêm một câu nào nữa, hắn sẽ không ngần ngại bắn vỡ óc ông Phúc. Dù sao đây cũng không phải là đầu tiên hắn nhìn thấy máu tanh.
Đối với những kẻ tán tận lương tâm và có dòng máu phản trắc như ông
Phúc, hắn không có một chút thương tiếc và do dự nào.
Thư Phàm ngồi xổm trước mặt ông Phúc: “Còn nhớ tôi không ?” Thư Phàm
cười cười, nheo mắt nhìn ông Phúc: “Trong mấy ngày sống trong tòa lâu
đài, tôi cảm ơn ông đã chăm sóc và chiếu cố đến tôi. Để cảm ơn ông, tôi
sẽ không giết chết ông ngay, tôi muốn ông nếm trải cảm giác chết từ từ,
chết trong đau đớn và thống khổ.” Thư Phàm mở túi xách, từ trong túi Thư Phàm lôi ra bốn viên thuốc màu đen.
“Ông biết đây là thuốc gì không ?” Thư Phàm cười hắc hắc, giọng điệu
cười của Thư Phàm chẳng khác gì tu la địa ngục chuẩn bị đoạt mạng của
bốn ngươi đàn ông.
Tám vệ sĩ và Hoàng Tuấn Kiệt đã biết được tài dùng độc của Thư Phàm, bọn họ đều vuốt mồ hôi lạnh, tám đôi mắt nhìn nhau, ai cũng tự nhủ với lòng là không nên đắc tội với Thư Phàm. Nếu không, Thư Phàm sẽ bắt bọn họ
phải uống thuốc độc giống như ông Hoàng và bốn người đàn ông này.
Ông Phúc khinh bỉ nhìn Thư Phàm: “Mày đừng hòng dọa được tao ? Thuốc độc ? Ha ha ha !” Ông Phúc cười như một con thú điên: “Mày định lừa ai thế
hả ? Một bác sĩ quê mùa như mày thì biết gì về thuốc độc ?”
Thư Phàm thu lại nụ cười, khuôn mặt trầm xuống. Ông Phúc có thể nói thế
nào cũng được, nhưng tuyệt đối không nên chê bai tài dùng độc của Thư
Phàm. Nếu không….hừ… Thư Phàm nhếch mép, phất tay, bảo hai vệ sĩ: “Cạy
mồm của ông ta ra.”
Hai vệ sĩ lập tức dí súng vào thái dương ông Phúc, quát bảo ông ta: “Mở miệng ra !”
Ông Phúc khinh bỉ, không chịu mở miệng.
Hai vệ sĩ định dùng quyền cước với ông ta, Thư Phàm cười nhạt nói: “Không cần thiết.”
Thư Phàm lấy một hộp kim dùng để châm cứu trong túi xách ra. Thư Phàm
cắm vào những huyệt đạo trên người ông Phúc khiến khuôn mặt ông ta biến
dạng một cách kì dị.
Ba người đàn ông bị trói cùng ông Phúc sợ tới mức mồ hôi lạnh tuôn ra
đầm đìa. Họ không hiểu Thư Phàm đã cắm vào những huyệt đạo nào mà ông
Phúc trông chẳng khác gì một người chết trong trạng thái hoảng loạn và
kinh hoàng. Nếu ai đã từng xem xác ướp Tsui chắc hẳn sẽ hình dung được
khuôn mặt của ông ta bây giờ. Miệng ông Phúc há to, da mặt nhăn nhúm,
mắt trợn ngược.
Tám người vệ sĩ, và Hoàng Tuấn Kiệt thức thời không dám lên tiếng phá vỡ mất nhã hứng của Thư Phàm. Họ hiểu nếu dám chọc giận Thư Phàm, đối
tượng tiếp theo sẽ là họ. Thư Phàm không phải là một sát thủ, tay không
vấy máu, nhưng cách trả thù của Thư Phàm còn độc hơn cả trực tiếp giết
chết họ.
Thư Phàm ném hai viên thuốc vào miệng ông Phúc: “Vì ông không tin tài
dùng dộc của tôi, nên tôi cho ông thử nghiệm một chút.” Thư Phàm nhờ một người vệ sĩ đổ nước suối vào miệng ông Phúc, để ông ta nuốt xuống hai
viên thuốc và không nhổ ra ngoài, Thư Phàm cắm hai cây kim vào cổ ông
Phúc.
Ông Phúc trừng trừng nhìn Thư Phàm, ông ta hận không thể ăn tươi nuốt
sống Thư Phàm. Chưa đầy một phút, sắc mặt ông Phúc tái nhợt, ông ta
không ngừng rên la, người run bần bật, miệng thều bọt dãi, trông chẳng
khác gì một con chó điên.
Thư Phàm không vội bắt ép ba ngươi đàn ông đi cùng ông Phúc uống thuốc
ngay, mà muốn họ được tận mắt chứng kiến quá trình ngấm thuốc và bị
thuộc độc hành hạ của ông Phúc.
Ông Phúc có cảm giác trong cơ thể mình có hàng vạn hàng nghìn mũi kim
đang đâm vào từng tế bào, từng ngóc ngách trong cơ thể. Đầu tiên, ông ta thấy mình như đang bị chiên trong một vạc dầu, ông ta nóng đến mức có
cảm giác mình sắp bị chiên chín. Sau đó, ông ta thấy toàn thân lạnh
cóng, rét run cầm cập. Cứ như thế cảm giác nóng và lạnh không ngừng dày
vò ông ta, khiến ông ta sống không được mà chết cũng chẳng xong.
Tám vệ sĩ và Hoàng Tuấn Kiệt thấy may mắn vì mình không phải là ông
Phúc, họ không muốn trở thành đối tượng thử thuốc của Thư Phàm.
Ba người đàn ông đi cùng ông Phúc kinh hồn táng đởm. Họ cố gắng vùng
chạy thoát, cố gắng không mở miệng uống viên thuốc đem ngòm do Thư Phàm
bào chế, nhưng mà không được.
Sau khi đã đùa giỡn và trả thù đủ, Thư Phàm mới tạm thời buông tha cho ông Phúc và đồng bọn của ông ta.
Hoàng Tuấn Kiệt thấy tâm trạng Thư Phàm đã vui vẻ và không còn ủ rũ như
mấy ngày vừa qua nữa, hắn cũng vui hẳn lên. Chỉ cần Thư Phàm muốn, hắn
sẽ làm bất cứ điều gì.
Trở về đất liền, Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt giao ông Phúc và đồng bọn của ông ta cho cảnh sát Hồng Kông