
t đã nhìn thấy những thứ không nên nhìn.
Chỉ trong vòng có mấy giây, mặt Hoàng Tuấn Kiệt từ nhợt nhạt chuyển sang hơi đỏ ửng, dần dần biến thành đỏ bừng, mắt ngơ ngác nhìn không chớp,
người đông cứng, đứng chôn chân một chỗ.
Thư Phàm điên tiết quát, “Còn không mau buông tay ?”
Hoàng Tuấn Kiệt bừng tỉnh, tay vội buông cổ áo Thư Phàm ra như chạm phải lửa, ngay lập tức hắn quay mặt nhìn sang hướng khác, mu bàn tay che
miệng, trông hắn lúng túng và luống cuống như một tên nhóc choai choai
bị bắt gặp làm chuyện xấu.
Thư Phàm chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn. Khi ngẩng mặt lên thấy dáng vẻ
ngại ngùng của hắn, Thư Phàm không nhịn được cười, Hoàng Tuấn Kiệt tuy
nóng tính và hay dùng bạo lực để giải quyết mọi chuyện, nhưng không phải là một người xấu, chỉ mới gặp phải một vài vấn đề tế nhị, đã đỏ mặt
rồi.
Không nói thêm một lời nào, Hoàng Tuấn Kiệt hấp tấp đi nhanh vào phòng
tắm phía đối diện, cuộc chiến giữa hai người kết thúc một cách đột ngột, không hề được dự báo trước.
Thư Phàm che miệng cười khúc khích, mắt giễu cợt nhìn theo hình bóng Hoàng Tuấn Kiệt khuất sau cánh cửa gỗ.
…………………………..
Ngủ suốt sáu tiếng đồng hồ, không được ăn cơm trưa, Hoàng Tuấn Kiệt hơi
đói, ông quản gia đã yêu cầu đầu bếp nấu bữa cơm chiều cho cậu chủ ăn.
Tuy không mấy đói bụng, bữa trưa đã ăn lưng lửng hai bát cơm, nhưng Thư Phàm vẫn ngồi ăn cơm cùng với Hoàng Tuấn Kiệt.
“Tôi muốn về nhà.” Thư Phàm nhắc lại yêu cầu của mình.
“Không đi đâu cả.” Vừa nhai thức ăn, Hoàng Tuấn Kiệt vừa trả lời như đinh đóng cột.
“Tôi không phải là tội phạm của anh.”
Thư Phàm tức giận dùng đũa kẹp chặt lấy đôi đũa đang định gắp rau cải luộc của Hoàng Tuấn Kiệt.
Đứng ở bên cạnh, ông quản gia kín đáo che miệng cười thầm, sống với
Hoàng Tuấn Kiệt hơn 20 năm, lần đầu tiên ông mới gặp được một cô gái
không coi cơn tức giận có thể thiêu chết người của cậu chủ là gì, ông
rất hứng thú muốn tiếp tục quan sát xem đến lúc nào cậu chủ sẽ hạ vũ khí đầu hàng, và cô gái kia có thể chinh phục được cậu chủ.
“Thả ra !” Hoàng Tuấn Kiệt gằn giọng, mắt trừng trừng nhìn Thư Phàm.
“Không thả !” Thư Phàm thách thức Hoàng Tuấn Kiệt, ngữ khí kiên định.
“Thả ra !” Hỏa khí trong người Hoàng Tuấn Kiệt càng lúc bốc càng cao.
“Không thả !” Thư Phàm vẫn một mực kẹp chặt lấy đôi đũa của Hoàng Tuấn Kiệt, một khắc cũng không chịu buông.
“Rầm !” Chiếc bàn gỗ bị Hoàng Tuấn Kiệt vỗ mạnh một cái, ly, đĩa, chén tách kêu loang xoảng, hình ảnh này giống hệt sáng nay.
“Tôi đã bỏ qua cho cô nhiều rồi, nhưng cô lại không biết điều. Bây giờ
cô đừng trách tôi đối xử độc ác với cô.” Đứng bật dậy, Hoàng Tuấn Kiệt
vươn tay định túm lấy vai Thư Phàm.
Biết rằng chọc giận Hoàng Tuấn Kiệt sẽ không mang lại kết quả tốt,
nhưng bản tính không sợ trời không sợ đất đã ăn sâu vào máu, Thư Phàm
xoay người rời khỏi ghế, ba chân bốn cẳng phóng ra khỏi nhà bếp.
Hoàng Tuấn Kiệt nối gót đuổi theo sau, bám riết theo hình bóng nho nhỏ đang chạy đông chạy tây ở đằng trước.
Thư Phàm vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại về phía sau, lòng thầm kêu không ổn, vóc dáng cao lớn, thân cao gần 1m8, một sải chân của hắn cũng bằng
mấy bước chân của Thư Phàm.
Chạy vòng ra từ nhà bếp, đến phòng khách, cuối cùng Thư Phàm quen đường
chạy vọt vào phòng ngủ, đóng rầm cánh cửa gỗ, tiện tay khóa luôn lại,
Thư Phàm thở hổn hển, tay quẹt mồ hôi trán, trái tim đập gấp gáp trong
lồng ngực.
“Mở cửa !” Đứng trước cửa phòng ngủ, tay liên tiếp đập cửa, Hoàng Tuấn Kiệt bạo phát quát ầm lên.
“Không mở !” Thư Phàm bĩu môi đáp, hai tay sung sướng xoa vào nhau, vừa
mới thoát được một kiếp nạn khiến tinh thần Thư Phàm thoải mái không ít.
“Hừ ! Tôi đâu có ngu, mở cửa cho anh, để anh đánh tôi à ?” Lầm bầm
trong miệng, Thư Phàm dứ dứ quả đấm, thị uy như thể Hoàng Tuấn Kiệt
đang đứng trước mặt.
“Mở cửa ! Tôi nói gì cô nghe không ?” Hoàng Tuấn Kiệt đã bị Thư Phàm
chọc cho nổi giận, vào lúc này hắn có thể thiêu rụi cả một tòa nhà.
Thư Phàm nhay nhay lỗ tai, miệng nhăn nhó mắng, “Anh có thể nói nhỏ được không, nên nhớ tôi không có bị lãng tai.”
“Mở cửa !”, ngoài tiếng rống phẫn nộ của Hoàng Tuấn Kiệt, còn kèm theo tiếng đập cửa loảng xoảng.
Nhìn cánh cửa sắp sửa bị long ra khỏi bàn lề, Thư Phàm nuốt nước bọt,
vội tìm cách để ngăn không cho Hoàng Tuấn Kiệt phá cửa xông vào.
Nhanh chân chạy đến giữa phòng, khum người, vòng tay ôm lấy chiếc bàn
làm bằng kính kê ở giữa nhà, Thư Phàm khệnh khạng bê chiếc bàn tiến dần
đến cánh cửa gỗ.
“Rầm”, “Phành” Hai thanh âm vang lên cùng một lúc, chiếc cửa gỗ đáng thương bị đạp bung sang một bên, va đập mạnh vào bờ tường.
Mặc dù đang bị thương, nhưng một khi cơn giận đã lên đến đỉnh điểm,
Hoàng Tuấn Kiệt giống hệt một con sư tử điên sẵn sàng lao vào cắn giết
con mồi.
Thư Phàm kinh hoàng nhìn Hoàng Tuấn Kiệt khoanh tay đứng ở giữa phòng,
vóc dáng cao lớn, hỏa khí bốc ngùn ngụt tỏa ra từ cơ thể khiến Thư Phàm
thấy khó thở, vô thức nuốt nước bọt, da đầu tê dại.
Hoàng Tuấn Kiệt nheo mắt nhìn Thư Phàm đang khư khư ôm lấy chiếc bàn
kính, cơ thể nhỏ bé bị chiếc bàn nuốt chửng, hắn vừ