
được một kiếp nạn, nhưng lại
lo lắng cho sự an toàn của cô gái nhỏ nhắn dễ thương kia.
Khác hẳn với không khí ồn ào, và sôi động ở bền ngoài, văn phòng Tổng giám
đốc lại yên tĩnh một cách đáng sợ, nếu Bạch Tú Linh là một cô gái nhát
gan thì đã chảy mồ hôi, chân tay hư xuyễn, trái tim đập bình bịch trong
lồng ngực, và co giò bỏ chạy thật nhanh ra khỏi đây, nhưng vốn là cô gái có suy nghĩ đơn giản, lại tin rằng bên ngoài còn có cô thư kí, hơn nữa
đường đường là Tổng giám đốc của tập đoàn Vũ Thị, chắc chắc người đàn
ông xa lạ đang đứng trước mặt sẽ không làm gì mình.
Vũ Gia Minh nhìn từ đầu xuống chân Bạch Tú Linh, đôi mắt sắc bén của hắn hứng thú nhìn không chớp mắt.
“Cô năm nay bao nhiêu tuổi ?”
Người xưa vẫn thường khuyên để lấy lòng được một cô gái, tốt nhất là cứ
khen cô ta trẻ đẹp, mà không nên hỏi cô ta bao nhiêu tuổi, chẳng lẽ Vũ
Gia Minh lại không hiểu điều này ?
“Anh hỏi làm gì ?” Bạch Tú Linh không hề giận, liếc mắt nhìn Vũ Gia Minh một cái.
“Nhà cô nghèo quá sao, mà một cô gái mới đi học cấp ba đã phải đi giao hoa cho người ta rồi ?”
Bạch Tú Linh mím môi, tức giận trừng mắt nhìn tên đàn ông đang ngồi đặt
mông lên chiếc bàn gỗ dài hơn một mét, hai tay khoanh trước ngực, mắt
hứng thú quan sát mình như một con sư tử đang rình mồi.
“Nhà tôi nghèo hay giàu, không liên quan gì đến anh, bây giờ anh có thể
nhận lấy bó hoa hồng nhung này, và kí tên vào đây để tôi ra về được rồi
chứ ?” Đặt bó hoa hồng nhung xuống bàn, Bạch Tú Linh chìa một cuốn sổ và một cây bút trước mặt Vũ Gia Minh.
“Khi nào cô trả lời hết tất cả các câu hỏi của tôi, lúc đó tôi sẽ nhận
bó hoa hồng nhung này và để cho cô ra về, còn nếu không cô ngồi đây chơi với tôi hết buổi chiều vậy.” Vừa nói Vũ Gia Minh vừa cười, giống hệt
một tên vô lại đang bắt nạt một đứa bé con.
“Anh không muốn nhận bó hoa hồng nhung này ?” Bạch Tú Linh nhướng mi, thái độ bất bình và tức giận.
“Cô đã nghe điều kiện của tôi rồi đấy.”
Bạch Tú Linh mỉm cười, nụ cười thật đẹp, ngồi ở phía đối diện, Vũ Gia Minh ngây người, lòng thoáng xao động.
“Được thôi, nếu anh không muốn nhận, tôi cũng không ép. Nhớ cho kĩ,
chính tay tôi giao hoa cho anh, nhưng vì anh từ chối, nên tôi đành phải
ra về.”
Nói xong, Bạch Tú Linh cầm lấy bó hoa hồng nhung đặt trên bàn gỗ, xốc gọn túi xách trên vai, chân thong thả bước đi.
“Khoan đã !” Mất mấy giây, Vũ Gia Minh mới lấy lại được tinh thần, “Cô
định bỏ đi, mà không cần biết tôi có muốn nhận bó hoa hồng nhung kia
không sao ?”
“Chẳng phải anh không muốn nhận là gì ? Tôi là người không thích ép
người khác làm trái với mong muốn của bản thân.” Không quay đầu lại,
Bạch Tú Linh vừa đi vừa nói.
Khóe môi Vũ Gia Minh nhếch lên, một khi đã dám trêu tức hắn, Bạch Tú
Linh đừng hòng mà sống yên, muốn thoát ra khỏi đây trừ phi hắn cho phép, còn nếu không….nụ cười trên môi Vũ Gia Minh càng lúc càng sâu, đôi mắt
sắc bén như chim ưng nhìn Bạch Tú Linh.
Cầm remote trên bàn, Vũ Gia Minh bấm nút.
Ra đến cửa, Bạch Tú Linh cầm lấy tay nắm cửa, xoay xoay mấy vòng, cánh
cửa đã bị Vũ Gia Minh dùng điều khiển từ xa đóng, dù có cố gắng hết sức
Tú Linh cũng không thể mở được, hơn nữa cách cửa lại được cách âm tốt,
trong phòng dù có xảy ra chuyện gì, muốn kêu gào người khác đến cứu,
cũng không ai biết không ai hay, đây chính là lý do vì sao nhân viên
cao cấp của công ty mỗi khi phải vào phòng Tổng giám đốc báo cáo, đều
tim đập chân run, mồ hôi chảy ròng ròng vì sợ, không may cho Tú Linh khi bị lọt vào mắt Vũ Gia Minh, nên mới bị hắn đùa bỡn giống hệt một con
mồi.
Hơn một phút trôi qua mà vẫn không mở được cửa, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán nhỏ nhắn ưu tú, Tú Linh mím chặt môi, hai bàn tay đỏ ửng, suy nghĩ càng lúc càng hỗn loạn, trái tim đập nhanh hơn bình thường, dù có là
một kẻ ngốc cũng biết trong chuyện này nhất định có biến.
Vũ Gia Minh nhàn nhã vừa uống cà phê, vừa hứng thú quan sát Tú Linh loay hoay với khóa cửa, hắn đang chờ Tú Linh bỏ cuộc chịu thua, và cầu xin
hắn mở cửa để ra ngoài.
Buông tay nắm cửa, đầu cúi thấp, tay quẹt mồ hôi trên trán, thở hắt ra một hơi, Bạch Tú Linh quay lại nhìn Vũ Gia Minh.
Vũ Gia Minh cười cười, nheo mắt nhìn Tú Linh, thoạt trông bọn họ giống hệt hai người bạn đang chơi trò trốn tìm.
Tú Linh căm hận trừng mắt nhìn Vũ Gia Minh, nếu mắt có thể dùng làm dao, Tú Linh đã chém sáu, bảy nhát trên người hắn, đặc biệt muốn rạch một
đường thật dài trên khuôn mặt đẹp trai tuấn tú nhưng xấu xa hơn cả ác
quỷ của hắn.
Vũ Gia Minh sờ mũi, nháy mắt với Tú Linh, hắn thừa hiểu trong đầu cô bé
đang nghĩ gì, đã lâu rồi hắn không được chơi vui như ngày hôm nay, xem
ra con mồi nhỏ nhắn dễ thương này không tệ một chút nào.
“Mở cửa !” Bạch Tú Linh nghiến răng, hỏa khí bốc cao ngùn ngụt.
Vũ Gia Minh nhún vai, “Cô vừa nói chuyện với tôi đấy sao ?”
“Trong phòng này ngoài tôi với anh thì còn ai khác nữa ?” Tú Linh căm phẫn chửu xéo hắn.
“Tôi có tên, cô nói trống không như thế, tôi làm sao biết cô đang nói
chuyện với ai.” Vũ Gia Minh giả vờ tốt bụng nhắc nhở Tú Linh.
“Không có hứng thú, dù anh t