
ản gia ngồi
đối diện với Hoàng Tuấn Kiệt, mắt nhìn xấp tài liệu trên tay hắn.
“Đã xác minh được rồi.”
“Là phe mình, hay phe bên kia ?” Ông quản gia cười hỏi, nhìn khuôn mặt
giãn nở vui vẻ của cậu chủ, ông tin nhất định Thư Phàm là người tốt.
“Còn chưa biết chắc.” Hoàng Tuấn Kiệt bâng quơ nói.
Ông quản gia bật cười, “Nếu muốn cô ấy về phe mình, cũng đâu khó gì.”
Hoàng Tuấn Kiệt vuốt tóc, cười không đáp. Hắn hiểu ông quản gia đang
định nói gì, thực lòng hắn không có cảm giác chán ghét Thư Phàm, hàng
ngày được cùng ăn, cùng ngủ, tuy hay cãi nhau, nhưng cuộc sống của hắn
chưa có lúc nào lại náo nhiệt và tràn đầy sinh khí như thế, giờ hắn mới
biết thêm được nhiều màu sắc của cuộc sống, mà trước đây hắn không hề
cảm nhận được.
…………………..
Buổi tối, do ông quản gia gợi ý, Hoàng Tuấn Kiệt đã cho người mua một đống đồ cho Thư Phàm.
Nhìn hơn chục bộ đồ đầy đủ màu sắc trước mặt, Thư Phàm trợn tròn mắt, “Anh mua làm gì ?”
Hoàng Tuấn Kiệt tức điên người, mua đồ cho chẳng những không được một
câu cảm ơn, còn bị chất vấn như tội phạm, “Cô không thích ?”
“Anh không chịu thả tôi về ?” Câu hỏi hoàn toàn không ăn khớp với hoàn cảnh lúc này.
“Nếu cô không muốn mặc, thì cô đem quăng bỏ, hay làm gì tùy cô.” Hoàng Tuấn Kiệt bực bội, trừng mắt nhìn Thư Phàm.
Biết đứng ở đây, chỉ khiến cho bản thân mình thêm tức giận, Hoàng Tuấn Kiệt xoay người, đi nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Ngồi trên giường, nhìn hơn chục bộ quần áo đầy đủ các loại bày biện
trước mặt, Thư Phàm không phải là không cảm kích, mà rất cảm động khi
lần đầu tiên được một chàng trai mua đồ cho, nhưng có điều tính cách cao ngạo, nóng nảy của hắn, khiến Thư Phàm không thể mở miệng nói một tiếng cảm ơn hắn được.
“Những bộ quần áo này, có phù hợp với sở thích ăn mặc của cháu không ?” Vừa đi vào phòng, ông quản gia mỉm cười hỏi.
“Dạ, cháu rất thích.” Thư Phàm vui vẻ nói, chỉ cần không có mặt Hoàng
Tuấn Kiệt ở đây, Thư Phàm sẽ quên sạch tức giận và bực bội trong người.
“Nếu cháu không thích, thì cứ nói ra, đừng ngại. Chú sẽ cho người đổi cho cháu những bộ quần áo khác.”
“Không cần đâu ạ, những bộ quần áo này là quá đẹp và phù hợp với cháu rồi.”
“Cháu đi tắm rửa đi, để còn ăn cơm tối, chắc cháu cũng đói rồi.”
“Vâng.” Lựa chọn đại một bộ quần áo, trong đống đồ mà Hoàng Tuấn Kiệt
vừa cho người mang vào, Thư Phàm chạy biến vào phòng tắm phía đối diện.
Ông quản gia mỉm cười, nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của Thư Phàm khuất
sau cánh cửa gỗ, kể từ lúc Thư Phàm đến đây sống, căn nhà lúc nào cũng
tràn ngập tiếng cười đùa, nói chuyện, đôi khi còn vang lên những âm
thanh có thể khiến cho người khác phải giật mình hoảng hốt.
Đứng ngoài cửa phòng ngủ, Hoàng Tuấn Kiệt nghe trọn vẹn cuộc nói chuyện
ngắn giữa ông quản gia và Thư Phàm, “Hừ ! Con nhóc chết tiệt, dám nói
một đằng làm một nẻo. Cô hãy chờ đấy, cũng có ngày tôi sẽ cho cô biết
tay.”
Trong phòng tắm, Thư Phàm hắt xì hơi mấy cái, mí mắt giật giật, miệng
lẩm bẩm, “Hình như có kẻ nào đó đang nguyền rủa mình thì phải.” Tám giờ tối.
Trong một căn phòng xa hoa, rộng lớn, sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch màu trắng, có hai cây cột hình trụ sơn đồng màu, trên tường treo nhiều
bức tranh sơn dầu và phong cảnh có giá trị về mặt thẩm mĩ và vật chất,
một chiếc giường gỗ màu trắng kê ở giữa phòng, xung quanh buông rèm màu
trắng sữa, gió thổi khiến rèm cửa bay phất phơ, thoạt trông giống như
một phòng ngủ của một quốc vương thuộc một đất nước xa lạ nào đó.
Trên giường, dưới lớp chăn mền, gối, ga rải giường màu trắng, một cô gái có khuôn mặt đẹp tựa búp bê barbie, mái tóc đen dày dài đến ngang eo
xõa tung trên nền gối trắng tinh, hàng lông mi cong hình cánh phượng
thỉnh thoảng run lên nhè nhẹ, hơi thở phập phồng, đôi môi mỏng đỏ như
son khẽ hé mở, mùi hương hoa hồng nhung bay thoang thoảng trong không
khí, đôi bàn tay nhỏ nhắn, có những ngón tay búp măng trắng muốt nắm hờ, đặt trên trên mép chăn.
Trên hành lang dài hun hun, chìm trong ánh sáng trắng đục của bóng đèn điện, từ trên lầu hai nhìn xuống lầu một ở bên dưới, khoảng không gian rộng
lớn ở giữa khiến Tú Linh xây xẩm, đầu choáng váng muốn ngã lộn từ trên
không trung xuống dưới đất, đang vội vã chạy trốn nên không có thời gian bình tĩnh đứng ngắm và quan sát kiến trúc của căn nhà, tuy nhiên có thể nhìn thoáng qua thấy căn nhà được xây dựng theo hình cung, vòm mái được thiết kế theo lối kiến trúc của Châu Âu.
Không xác định được phương hướng, Tú Linh chỉ còn biết làm theo linh cảm của bản thân, chạy lòng vòng từ đầu này đến đầu kia, thở hổn hển vì
mệt, trán lấm tấm mồ hôi, đêm mùa thu se lạnh nhưng vận động từ nãy đến
giờ khiến bộ quần áo trên người ướt nhẹp mồ hôi, mái tóc dài tung bay
trong gió, hình ảnh này cho người ta cảm giác trông thấy một mỹ nhân
đang chạy trốn khỏi một con quỷ háo sắc.
Mất gần hai phút, Tú Linh mới tìm được lối cầu thang để đi xuống lầu,
không dám chần chờ, Tú Linh vội chạy nhanh xuống hơn mười bậc thang,
vòng từ lầu một xuống tiền sảnh dẫn ra sân vườn, đứng ở giữa phòng khách dười tầng trệt có thể trông thấy vò