
òn sống.” Vỗ vỗ ngực mấy cái, vừa đi anh vừa lẩm bẩm.
Trong phòng rơi vào tĩnh lặng, mùi hoa lài thoang thoảng bay trong không khí, cánh cửa cách âm ngăn cánh tiếng ồn của thế giới bên ngoài với căn phòng.
Khi không còn ai làm phiền, Vũ Gia Minh gỡ bỏ bộ mặt nghiêm túc và lạnh
lùng giả tạo, chân gác lên bàn, dầu dựa vào ghế, tay vắt lên trán, mắt
nhìn lên trần nhà.
Làm con người ai chẳng muốn được sống vui vẻ và hạnh phúc, được làm
những gì mà mình thích, nhưng có mấy ai được như ý nguyện, sinh ra và
lớn lên trong một gia đình giàu có, được sống trong nhung lụa, ăn sơn
hào hải vị, được học trong những trường nổi tiếng, đi đâu cũng có tài xế đón rước, nước có người rót đến tận tay, không phải lao động chân tay
mệt nhọc, lẽ ra hắn phải thấy mình may mắn mới đúng, tại sao lúc nào hắn cũng buồn chán và thấy không thỏa mãn với cuộc sống của chính mình,
phải chăng hắn đang thiếu một cái gì đó ?
…………………………
Chiều nay được tan học sớm, Bạch Tú Linh dắt chiếc xe đạp điện Yamaha
màu xanh dương ra cổng, đang là sinh viên năm hai nên bài vở không
nhiều, cũng không lo mai sau ra trường không xin được việc, nên Tú Linh
có thể vô tư vừa học vừa chơi, vừa tham gia sinh hoạt hội nhóm và công
tác đoàn trong trường đại học sư phạm.
Bạch Tú Linh năm nay 20 tuổi, là em gái của Bạch Thư Phàm, cao 1m55, vóc dáng nhỏ bé, có khuôn mặt tựa búp bê barbie, mái tóc màu đen dày, dài
đến ngang eo được tếp thành hai bím đung đưa trước ngực, đôi mắt đen to, tròn xoe, nhiều người đã lầm tưởng Tú Linh là một nữ sinh đang học cấp
ba, không phải là một sinh viên đang học đại học năm hai.
Tuy có khuôn mặt barbie, trông nhỏ nhắn dễ thương, nhưng tính cách lại
trưởng thành trước tuổi, Tú Linh không giống như chị gái mình, ngoài
biết làm việc công việc nhà, còn biết làm nhiều công việc khác.
Lúc nãy còn đang ngồi học trong lớp, Bà Huyền – mẹ ruột hai chị em, đã
gọi điện xin lỗi do bận công việc nên phải mấy hôm nữa mới lên thăm được hai chị em, Tú Linh có dự định sau khi tan học sẽ lái xe đến nhà chị
gái, giúp dọn dẹp nhà cửa, kiểm tra tủ lạnh xem còn bao nhiêu thức ăn,
để lần sau còn biết mà mua.
Mỗi lần nghĩ đến chị gái mình, Tú Linh lại thở dài ngán ngẩn, lớn hơn
bốn tuổi, đã đi làm, nhưng tính cách vẫn còn trẻ con, vẫn không thể tự
chăm sóc bản thân mình, Tú Linh sợ rằng mai sau nếu chẳng may hai chị em sống cách nhau quá xa, thì làm sao hỗ trợ lẫn nhau đây.
“Tú Linh, cậu định về nhà luôn bây giờ, hay là muốn đi đâu đó ?” Tố Nga – cô bạn ngồi cùng bàn thân thiết hỏi.
“Mình định đến thăm chị gái.”
“Hiểu rồi, nếu thế ngày mai gặp lại.”
“Ừ, chào cậu.” Tú Linh mỉm cười, tay vẫy vẫy chào cô bạn thân.
Mấy chàng sinh viên đứng ở gần đấy si dại nhìn Tú Linh, họ nhìn không
chớp mắt, khuôn mặt hơi ửng đỏ, trái tim đập thật nhanh, khối nam sinh
và nữ sinh trong trường không ai là không biết đến tên Bạch Tú Linh,
chẳng những có vẻ đẹp động lòng người, mà còn là một tài năng về ngành
ngôn ngữ học.
Bỏ lại những trái tim ngẩn ngơ và si tình phía sau, Tú Linh lái xe rời khỏi trường.
Tháng tám, mùa thu đến, những chiếc lá vàng rơi rụng khắp sân trường,
đường đi, nắng ấm, gió thổi mát rượi, khiến bao nhiêu bực bội và u uất
trong người cũng gần như tan biến vào hư không, đứng trước vẻ đẹp của
thiên nhiên, đã là người có tình, ai mà chẳng rung động, chẳng mê say,
yêu cái đẹp vốn là bản tính tự nhiên của con người.
Hai bên đường rợp bóng cây, che khuất đi một góc của vỉa hè và lòng
đường, vừa lái xe Tú Linh vừa lẩm nhẩm hát vu vơ trong miệng.
Đang đi, Tú Linh bóp kịt phanh, chân chống xuống đất, chiếc xe đạp đứng khựng lại.
Phía trước một ông lão vừa mới bị quẹt xe, ngã chỏng vó xuống lòng
đường, chiếc xe đạp nằm lăn sang một bên, người ông lão bị xây xát, chân tay bị thương nhẹ, hai tay ông đang cố ôm lấy một lẵng hoa rất to.
Thương người, và hay xen vào chuyện của người khác vốn là bản tính của
chị em nhà họ Bạch, đạp chân chống xe, Tú Linh vội chạy đến đỡ lấy ông
lão và giúp ông dựng chiếc xe đạp đang nằm chỏng chơ bên cạnh.
“Ông không sao chứ ?”
“Cảm…cảm ơn cháu.” Ông lão cảm kích trước hành động nghĩa hiệp của Tú Linh.
“Dạ, không có gì.” Tú Linh tươi tắn nở một nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương tươi mát như gió xuân.
Chỉ một nụ cười, cũng đủ khiến trái tim của những người đàn ông đi qua đường nôn nao, bồi hồi, thấy luyến lưu và nhớ nhung.
Ông lão khập khiễng, được Tú Linh dìu lên vỉa hè.
Dựng hai chiếc xe đạp vào gốc cây, Tú Linh lại gần ông lão, “Ông có bị
thương chỗ nào không, có cần cháu đưa ông vào bệnh viện để bám sĩ khám
không ?”
“Cảm ơn cháu, nhưng không cần đâu, ông thấy trong người không sao, chân
tay chỉ hơi bị xây sát chút thôi, về nhà ông bôi thuốc là được rồi.”
Nhìn mấy vết xước rướm máu trên hai cánh tay ông lão, Tú Linh thấy không đành lòng, “Ông ở đâu, để cháu đưa ông về nhà.”
Ông lão mỉm cười, đôi mắt già nua đánh giá và quan sát Tú Linh. “Cháu là học sinh cấp ba ?”
Tú Linh lắc đầu cười khổ, lúc nào cũng bị người khác hiểu lầm là một nữ
sinh cấp ba. “Dạ, không, cháu là sin