
ỗn độn, đã mất đi toàn bộ giác quan và sự thanh tỉnh để suy nghĩ, mà dù có muốn, Tú Linh cũng không suy nghĩ được gì.
Từ lúc tỉnh lại, Tú Linh chỉ gặp người đàn ông trung niên tên là Cao, và người đàn ông lạ mặt này một lần.
Đeo xong, anh ta nâng mu bàn tay của Tú Linh lên môi, và đặt xuống một
nụ hôn: “Em yêu ! Em sẽ không rút lại lời hứa sẽ đồng ý làm vợ của anh
chứ ?” Người đàn ông lạ mặt ngọt ngào hỏi, mắt anh ta sáng rực nhìn Tú
Linh.
Tú Linh đông cứng cả người, sự động chạm của anh ta khiến Tú Linh thấy
có điểm bất an và không dám tin tưởng đây là sự thật. Tú Linh thấy có
rất nhiều chi tiết không đúng, nhưng là gì thì Tú Linh chịu không thể
nghĩ ra được.
“Em yêu ! Sao em không nói gì ?” Người đàn ông lạ mặt lộ vẻ buồn bã, đôi mắt anh ta chăm chú nhìn Tú Linh.
Tú Linh tự dưng thấy có lỗi, vội vàng an ủi anh ta: “Tôi…tôi xin
lỗi…nhưng mà…” Tú Linh luống cuống, muốn nói rằng có thể anh ta đã nhận
nhầm người, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Người đàn ông lạ mặt chồm lên phía trước, tay anh ta nâng cằm Tú Linh:
“Em yêu ! Đừng cảm thấy tự trách. Anh hiểu, hiện giờ em bị mất trí nhớ,
em đang hoang mang và bối rối, nên không dám tin những lời nói của anh
là sự thật. Nhưng anh tin rằng, khi em lành bệnh, anh sẽ đưa em về căn
nhà mà hai chúng ta sống trước kia. Lúc đó, em chắc chắn sẽ nhớ ra được
mọi chuyện.” Khóe môi người đàn ông lạ mặt nhếch lên. Anh ta thừa hiểu,
chuyện này hoàn toàn không có khả năng, vì Tú Linh vốn dĩ không phải là
người yêu của anh ta, hơn nữa nếu không phải do Tú linh vi phạm luật lệ
giao thông, và ông Cao – tài xế riêng vô tình đâm vào thì anh ta làm sao quen biết với Tú Linh.
Tú Linh nghi hoặc hỏi người đàn ông lạ mặt: “Cái…cái kia…chúng…chúng ta
đã từng sống chung với nhau rồi sao ?” Mặt Tú Linh bỗng chốc đỏ bừng như hơ phải lửa.
Người đàn ông lạ mặt ngây người nhìn. Đôi mắt to tròn long lanh ướt át,
đôi môi đỏ như son khép mở, trông thật mê người. Xem ra mình đã tìm đúng người để đóng giả làm vợ chưa cưới, nhếch mép cười thầm, anh ta nghĩ.
Thật thật giả giả, tất cả cũng chỉ là do chính con người tạo ra. Đã
quyết tâm biến giả thành thật, và từ thật thành giả, anh ta làm sao có
thể thốt ra một từ: “không.”
“Đúng thế ! Hai chúng ta đã sống chung được gần một năm rồi.” Người đàn
ông lạ mặt mỉm cười, nói. Tay anh ta siết nhẹ bàn tay thon nhỏ của Tú
Linh.
Mặt Tú Linh thay đổi màu liên tục. Từ lúc tỉnh lại, Tú Linh tưởng mình
chỉ là một kẻ cô độc, không ngờ chẳng những có một người bạn tốt là ông
Cao, còn có một người chồng chưa cưới.
Đứng ngoài cửa phòng bệnh của Tú Linh, ông Cao thở dài ngán ngẩm. Mặc dù ông không muốn cậu chủ lừa dối Tú Linh, nhưng thấy cậu chủ muốn Tú Linh đóng giả vợ chưa cưới của mình, ông cũng thấy vui vui.
Bà chủ ép buộc cậu chủ phải kết hôn, nếu không sẽ bắt cậu chủ phải cưới người con gái do chính tay bà chọn. Ban đầu, ông tưởng cậu chủ sẽ chọn
đại một cô gái nào đó mang về ra mắt, để đối phó với bà chủ, nhưng thật
không ngờ sau khi nhìn thấy Tú Linh, cậu chủ lại đổi ý. Đây có thể được
gọi là duyên phận không nhỉ ? Nằm li bì trên giường mấy ngày, Thư Phàm cực kì khó chịu và bực bội. Một
cô gái hoạt bát và ham hoạt động, bỗng dưng bị bắt nhốt trong một tòa
lâu đài, ngoài căn phòng trên lầu hai thì không còn được đi đâu cả, hơn
nữa cơ thể hết bị sốt nóng lại sốt lạnh, càng khiến tâm tình Thư Phàm
không được vui.
Gần một tuần trôi qua, ngay cả ý nghĩ muốn đập phá, Thư Phàm cũng quên.
Thư Phàm không còn đủ sức để mà nâng nổi chiếc bàn kính giữa phòng nữa.
Thời gian còn lại trong ngày, đa phần Thư Phàm nửa nằm nửa ngồi trên
giường, mắt hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm hồn phiêu lãng, thả theo
những đám mây. Thư Phàm muốn nhắn gửi nỗi nhớ nhung và lo lắng của mình
đến người thân, em gái và Hoàng Tuấn Kiệt.
Thư Phàm không biết hiện giờ Tú Linh ra sao, sức khỏe của Hoàng Tuấn
Kiệt thế nào rồi, và hắn có đang đi tìm mình không ? Nghĩ đến đây, Thư
Phàm lại sụt sịt, tủi thân muốn khóc. Cảm giác thích và nhung nhớ một
người, thật không dễ chịu gì.
Một tay ôm con chim hải âu vào lòng, một tay vuốt chiếc đầu nho nhỏ, có
bộ lông mềm mượt của nó, Thư Phàm đang nghĩ làm cách nào để có thể an
toàn thoát ra khỏi đây. Bị giam cầm chẳng những tước mất quyền tự do đi
lại, muốn làm gì thì làm của Thư Phàm, mà còn thách thức tính kiên nhẫn
và tính cách muốn vùng vẫy của Thư Phàm. Là một cô gái không dễ dàng
thỏa hiệp, Thư Phàm không thể để người khác điều khiển cuộc sống của
mình.
Con chim hải âu lim dim mắt, miệng thỉnh thoảng kêu “gừ gừ”, dáng vẻ
hưởng thụ cử chỉ vuốt ve và cưng chiều của Thư Phàm. Có con chim hải âu
làm bạn, Thư Phàm thấy bớt cô đơn và buồn chán.
“Em bảo chị phải làm sao bây giờ ? Có cách nào để đi thoát ra khỏi đây
không ?” Thư Phàm cúi đầu, nheo mắt nhìn con chim hải âu, mỉm cười hỏi.
Con chim hải âu đang lim dim ngủ, bỗng mở mắt, hấp háy nhìn Thư Phàm, ngụ ý muốn nói: “Em hiểu chị đang nghĩ gì.”
Thư Phàm bật cười, thú vị gõ nhẹ vào đầu con chim hải âu: “Em thật sự hiểu những gì