Polly po-cket
Bạn Trai Xấu Xa

Bạn Trai Xấu Xa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329793

Bình chọn: 9.00/10/979 lượt.

ấy cổ áo của Thư Phàm, chỉ bằng một tay hắn đã nhấc bổng Thư Phàm cách mặt đất hơn 10 centimet.

“Cô muốn chết ?” Hoàng Tuấn Kiệt phun ra từng chữ, mặt đằng đằng sát khí.

Thư Phàm đánh liên tiếp vào tay hắn, chân giãy dụa, bị hắn nắm cổ áo quá chặt khiến cổ họng cũng bị bóp nghẹt theo, không thể hít thở được bình

thường, khuôn mặt dần trở nên tím tái, hơi thở khò khè như người bị

xuyễn.

“Buông….buông tay…”

“Cậu chủ !” Ông quản gia hốt hoảng đứng bật dậy, thấy tình hình không ổn ông vội nhảy vào can thiệp, “Cậu chủ mau buông cô ấy ra đi, cô ấy sắp

không thở nổi rồi.”

Hoàng Tuấn Kiệt quan sát sắc mặt tím tái, nhợt nhạt của Thư Phàm, tự

dưng hắn thấy đau lòng, lực đạo trên tay thả lỏng dần dần, cuối cùng đặt Thư Phàm đứng xuống đất.

Thư Phàm ho sặc sụa, mặt từ nhợt nhạt và tím tái chuyển sang đỏ bừng,

nước mắt ứa ra, tay không ngừng vuốt cổ, cố gắng hít lấy không khí trong lành mà mình vừa mới mất.

Một lúc sau, Thư Phàm mới căm phẫn ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, “Đồ xấu xa ! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”

Hoàng Tuấn Kiệt cau mày, hắn không muốn Thư Phàm căm ghét hắn, không

quan tâm đến hắn, ý nghĩ vừa mới thoáng qua đầu đã khiến hắn giật mình

hoảng sợ, từ lúc nào hắn lại quan tâm đến tình cảm của một cô gái dành

cho mình, chẳng phải trước đây, hắn vẫn sống mà không cần biết người ta

có thích, có yêu, có căm hận, và có muốn giết mình không ?

…………………….

Bữa cơm sáng coi như bị hỏng, ba người không ai còn tâm trạng để ăn uống.

Thư Phàm vẫn còn giận hắn tội dám quát mắng mình, dám khiến mình suýt bị nghẹt thở chết, nên không thèm nhìn mặt, nói chuyện hay quan tâm đến

hắn.

Ngồi trên sa lông trong phòng khách, vò đầu bứt tóc cố nghĩ ra cách để

thoát ra khỏi đây, ngày hôm nay chẳng những không thể đi làm, mà ngay cả mẹ và em gái đến chơi cũng không thể về nhà chào hỏi họ, khiến Thư Phàm càng nghĩ càng tức, lò lửa cháy trong cơ thể càng lúc càng cao, nếu có

thể Thư Phàm rất muốn thiêu chết Hoàng Tuấn Kiệt, đập nát tòa cao ốc

Hoàng Thị này để về nhà.

“Không được, mình phải nghĩ ra cách để về nhà, từ lúc nào mà mình phải

sống dưới mái nhà người khác, phải quan sát sắc mặt của người khác để

sống.” Thư Phàm nghĩ, “Mình sinh ra là một người tự do, ngay cả cha mẹ

mình cũng không thể quản được mình, huống gì một tên xa lạ như hắn.”

Bộ óc thông minh của Thư Phàm bắt đầu hoạt động trở lại, ngồi im trên

ghế sa lông, tâm trí hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng, mọi ưu phiền, bực bội

đều bị dẹp sang một bên, lúc này ngoài những phản ứng hóa học, tên thuốc và công dụng của chúng thì không còn thứ gì khác.

Nghĩ ngợi một lúc, khuôn mặt Thư Phàm dần lấy lại được vẻ hoạt bát sinh

động trước kia, đôi môi mỏng màu hồng nhạt nở một nụ cười tươi tắn, đôi

mắt long lanh như nước hồ thu, linh hoạt ngó nghiêng xung quanh.

…………………

Dùng sức quá mức, tinh thần lại kích động và phẫn nộ, khiến Hoàng Tuấn Kiệt nhanh chóng mệt mỏi, uể oải muốn đi ngủ.

Nằm trên giường trong phòng ngủ, mí mắt hắn nặng trĩu, nửa muốn mở mắt

ra để làm việc, nửa lại muốn ngủ một giấc thật no say, hắn không hề biết Thư Phàm đã hạ thuốc vào cốc nước lọc mà hắn uống vào lúc nãy, chưa đầy một phút, Hoàng Tuấn Kiệt ngủ say như chết.

Đứng trước cửa phòng ngủ, Thư Phàm khẽ hé cánh cửa, mắt dò xét quan sát

khuôn mặt say ngủ trên giường, sau khi xác định được hắn không còn đáng

ngại nữa, lúc này cơ thể căng cứng mới thả lỏng ra dần dần, nụ cười đã

sớm nở lại trên môi, hai tay xoa vào nhau, nhón chân đi vào trong phòng.

Lúc ngủ, Hoàng Tuấn Kiệt trông thật hiền lành, và an tĩnh, khuôn mặt

tuấn tú không còn cau có mắng người, đôi mắt đen sâu không còn khiến

người khác run sợ, mà lại cho người khác cảm giác muốn nhìn ngắm và vuốt ve.

Tay Thư Phàm dơ lên, dù rất muốn trả đũa lại hắn tội dám mắng và làm

mình ghẹt thở suýt chết, nhưng sau khi nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn,

Thư Phàm lại không xuống tay được.

Vén chăn sang một bên, mắt cẩn thận quan sát vết thương trên bụng được

băng bó của hắn, là một người giỏi chế thuốc, Thư Phàm nếu muốn hại chết Hoàng Tuấn Kiệt rất dễ, nhưng Thư Phàm không phải là một người xấu, lại không có gan giết người, phương châm sống cứu được càng nhiều bệnh nhân càng tốt đã ăn sâu vào máu Thư Phàm rồi.

Thay xong băng cho Hoàng Tuấn Kiệt, yên tâm khép cửa phòng ngủ, lúc này

Thư Phàm mới tính đến chuyện làm sao có thể rời khỏi đây.

Chú quản gia đi ra ngoài mua vài thứ, hiện giờ không có nhà, ngoài cửa

phòng đang có hai vệ sĩ cánh gác, muốn rời khỏi đây không phải là một

việc dễ dàng và đơn giản, trước tiên phải mở được cửa, mật mã mười con

số tự nhiên phải ghi ra bao nhiêu trang giấy và bấm bao nhiêu lâu mới

đúng, sau đó làm sao có thể đánh gục được hai vệ sĩ võ đầy mình đứng

trước cửa, cuối cùng làm sao có thể vượt qua được hơn mười nhân viên an

ninh canh gác 24/24 trong tòa nhà, càng tính toán Thư Phàm càng thấy

nản.

Thư Phàm chạy đông chạy tây khắp căn nhà để tìm điện thoại bàn và điện thoại di động, nhưng tìm mãi cũng không thấy có.

“Quái lạ.”, Thư Phàm lẩm bẩm, “Sống ở một nơi giàu sang p