
hoàn toàn không biết Đào Tuyết Viên đang căm hận mình thấu xương.
“Chào em !” Đào Tuyết Viên cười ngọt ngào. Nụ cười của cô ta có thể ví
như một lưỡi dao sắc mỏng đang chuẩn bị rạch năm sáu nhát vào khuôn mặt
búp bê của Tú Linh.
Vũ Gia Minh liếc mắt nhìn Đào Tuyết Viên, đôi mắt sắc bén của hắn không ngừng lóe sáng.
Mọi người đứng xung quanh, đều tò mò và hiếu kì nhìn một chàng trai và
hai cô gái có diện mạo bề ngoài đẹp như trong tranh. Sắc đẹp của Đào
Tuyết Viên có thể ví như một đóa hoa hồng nhung đầy gai nhọn. Tuy rằng
bông hoa hồng nhung có đẹp, có rực rỡ sắc hương, nhưng không ai dám hái
vì ngại gai độc. Còn sắc đẹp của Tú Linh có thể ví như một đóa hoa trà,
tươi mát trong nắng mai.
Vũ Gia Minh sánh đôi cùng Tú Linh và Đào Tuyết Viên đi vào trong nhà. Ba người bọn họ đi đến đâu, thu hút ánh mắt nhìn của mọi người đến đấy.
Chủ tịch Đào đang ngồi nói chuyện với một người đàn ông hơn 50 tuổi. Thấy Vũ Gia Minh đến, chủ tịch Đào cười: “Chào cháu !”
“Chào chủ tịch !” Vũ Gia Minh mỉm cười, lễ độ chào chủ tịch Đào.
“Cháu đừng gọi bác là chủ tịch ! Nghe xa lạ quá !” Chủ tịch Đào thân thiết vỗ vai Vũ Gia Minh.
“Dạ.” Vũ Gia Minh cười khẽ, gật đầu đáp.
Cách ứng đối của Vũ Gia Minh, khiến Tú Linh tròn xoe mắt nhìn. Người đàn ông này có trăm nghìn bộ mặt, không biệt bộ mặt nào mới là bộ mặt thật
của anh ta. Tự dưng Tú Linh thấy lo sợ vu vơ. Theo Vũ Gia Minh đến đây,
đến dự tiệc tại tư gia của một gia đình xa lạ , không quen biết. Tuy
rằng có thể phần nào hiểu được họ đang nói gì với nhau, nhưng Tú Linh
thấy mình không thuộc cùng thế giới với họ.
Chủ tịch Đào giới thiệu Vũ Gia Minh với mấy người đàn ông lạ mặt. Tú
Linh loáng thoáng nghe được tên và chức vụ của họ. Bọn họ đều là những
người có máu mặt ngoài xã hội.
Đào Tuyết Viên giả vờ thân thiết, mỉm cười bảo Tú Linh: “Hai chị em mình ra kia tìm đồ ăn và thức uống. Ở đây để cho mấy quý ông nói chuyện với
nhau.”
Tú Linh không muốn đi cùng với Đào Tuyết Viên, không muốn rời xa Vũ Gia
Minh. Nhưng thấy Vũ Gia Minh đang mải tiếp chuyện với mấy quý ông, hoàn
toàn ngó lơ mình, Tú Linh chán nản nói: “Vâng.”
Đào Tuyết Viên nhếch mép, nghĩ thầm: “Tao sẽ dạy cho mày hiểu dám quyến rũ bạn trai của người khác thì sẽ lĩnh hậu quả gì.”
Tú Linh cùng Đào Tuyết Viên đi ra sân sau của khu vườn. Trên tay Đào
Tuyết Viên cầm một ly rượu uýt ki, Tú Linh bưng một đĩa trái cây và một
cốc nước lọt. Cách ăn uống của Tú Linh chẳng khác gì một đứa trẻ con.
Đến một góc khuất, Đào Tuyết Viên dừng lại. Lúc này cô ta thu lại bộ mặt tươi cười, trầm giọng quát hỏi Tú Linh: “Cô và Vũ Gia Minh có quan hệ
gì ?”
Tú Linh bị tiếng quát hỏi của Đào Tuyết Viên khiến cho giật mình, suýt chút nữa buông rơi đĩa trái cây cùng cốc nước lọc.
“Chị..chị….” Tú Linh lắp bắp kinh hãi, hốt hoảng nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí của Đào Tuyết Viên.
“Cô có biết mình vô sỉ lắm không hả ?” Đào Tuyết Viên nghiến răng nghiến lợi, rít giọng: “Vũ Gia Minh là chồng sắp cưới của tôi. Sao cô dám mơ
tưởng, dùng sắc đẹp của mình để quyến rũ anh ấy ? Cô còn mặt dày khoác
tay anh ấy đến tận đây dự tiệc nữa là sao ?”
Tú Kinh kinh hoàng, mắt mở to nhìn Đào Tuyết Viên. Cốc nước lọc cùng đĩa trái cây rơi xuống đất, vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ.
“Anh …anh Minh là…là chồng sắp..sắp cưới của chị ?” Tú Linh rơi lệ. Từng giọt nước măt long lanh, lấp lánh như pha lê. Trái tim vì đau đớn và
choáng váng đã gần như ngừng đập trong lồng ngực.
Đào Tuyết Viên hài lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt và nước mắt đầm đìa của
Tú Linh. Cô ta tưởng Tú Linh cũng giống như những cô gái chanh chua và
đanh đá khác. Nhưng không ngờ, Tú Linh lại yếu đuối và hay khóc như thế.
Được thể, cô ta càng cao giọng quát Tú Linh: “Cô biết điều thì tránh xa anh Gia Minh ra. Nếu không, cô đừng trách tôi độc ác.”
Đào Tuyết Viên tiếp tục sỉ nhục Tú Linh: “Hừ ! Cô tìm cách tiếp cận anh
ấy vì tiền và địa vị của anh ấy chứ gì ? Cô nói đi ! Cô cần bao nhiêu
tiền, để tôi cho cô ?”
Tú Linh bịt hai tai lại, nước mắt tuôn như mưa, miệng lẩm bẩm: “Không phải ! Không phải !”
Tú Linh đi giật lùi, khuôn mặt nhợt nhạt nước mắt. Vừa đau lòng khi biết Vũ Gia Minh đã có vợ chưa cưới, vừa căm ghét hắn đùa bỡn và lừa dối
mình bao lâu nay, vừa tủi nhục khi bị Đào Tuyết Viên coi là một cô gái
lẳng lơ, và hám của. Không còn chịu đựng hơn được nữa, Tú Linh co giò bỏ chạy thật nhanh.
Đào Tuyết Viên cười nhạt, hả hê nhìn theo. Cô ta sung sướng vì có thể nhanh chóng loại bỏ được một địch thủ.
Tú Linh băng qua sân vườn rộng hơn 500 mét vuông, phóng ra cổng. Nước mắt khiến tầm nhìn của Tú Linh bị hạn hẹp.
Mọi người đều tập trung ăn uống, nói chuyện, cười đùa và nhảy nhót trong nhà. Không có mấy ai đi ra sân vườn toàn cây cối rậm rạp, Tú Linh lại
là người mới ở đây, nên sự mất tích của Tú Linh không gây sự chú ý của
nhiều người.
Tú Linh cứ thế chạy, chạy càng lúc càng xa. Đến khi mệt đến không thể
thở nổi, và không còn chạy tiếp được nữa, Tú Linh mới dừng lại.
Ngơ ngác nhìn con đường đông xe cộ qua lại, Tú Linh không biết mình đang đứng ở đâu, v