Bạn Trai Xấu Xa

Bạn Trai Xấu Xa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210831

Bình chọn: 8.00/10/1083 lượt.

em gái Thư Phàm bị bắt cóc, hắn đã lo lắng và suy nghĩ thay cho Thư Phàm, thậm chí hắn còn đề nghị Thư Phàm cùng mình bay sang Hồng Kông tìm Tú Linh mà không cần suy nghĩ đến lấy một giây, cũng không để

tâm đến công việc kinh doanh của công ty đang rơi vào khó khăn.

Từ bao giờ hắn đã để chuyện của Thư Phàm vượt trên tất cả các mối quan

tâm khác ? Chẳng phải từ trước đến nay ngoài kinh doanh thì hắn không

còn để ý đến chuyện gì khác, đặc biệt dính đến vấn đề tình cảm nam nữ

thì lại càng không ?

Hoàng Tuấn Kiệt không kìm nén được lại liếc mắt nhìn ngắm hình ảnh của

Thư Phàm qua gương xe. Tuy rằng vẫn còn chưa lý giải được hành động bộc

phát của chính mình, nhưng hắn tuyệt không hối hận với quyết định của

mình, mà ngược lại hắn còn mừng vì có thể giúp được Thư Phàm, cùng Thư

Phàm gánh vác mọi chuyện, chia sẽ một phần nào đó khó khăn và vất vả với trách nhiệm làm chị của Thư Phàm.

………………

Nhà hàng Khánh Châu nằm trên quận ba của thành phố, được xây dựng cách

đây hơn năm năm, gồm hai tầng, rộng hơn 1,000 mét vuông, do một người

đàn ông hơn 50 tuổi làm chủ, chuyên phục vụ các món ăn Tây cho thực

khách.

Hoàng Tuấn Kiệt thỉnh thoảng đến nhà Khánh Châu ăn cơm, nên đối với cách bài trí, tài nấu nướng của đầu bếp khá quen thuộc. Vì muốn Thư Phàm

được thưởng thức những món ăn ngon, muốn Thư Phàm tạm quên đi nỗi lo

lắng trong lòng, Hoàng Tuấn Kiệt đã đặc biệt đưa Thư Phàm đến đây.

Đậu xe ở ven đường, gần một khu đất trống trước cửa quán, tắt máy xe, Hoàng Tuấn Kiệt quay sang nhìn Thư Phàm.

Nhắm mắt dưỡng thần một lúc, Thư Phàm muốn đầu óc được thư giãn một

chút, nhưng không ngờ tiếng nhạc du dương phát ra từ băng cát xét trên

đầu xe, không khí mát mẻ do máy lạnh, đã ru hồn Thư Phàm vào giấc ngủ

say.

Hoàng Tuấn Kiệt ngây người ngồi ngắm Thư Phàm, phì buồn cười khi thấy

Thư Phàm đã vô tư lăn ra ngủ, dáng vẻ hoàn toàn thoải mái, thư giãn khác hẳn thái độ hùng hổ, giận dữ muốn đánh người vào lúc nãy. Hoàng Tuấn

Kiệt không biết phải dùng từ gì cho chính xác để diễn tả tính cách có

một không hai của Thư Phàm.

“Gọi hay là không gọi Thư Phàm dậy ?” Hoàng Tuấn Kiệt tự hỏi chính mình. Thật lòng hắn muốn Thư Phàm được nghỉ ngơi, được ngủ ngon, nhưng lại lo Thư Phàm nhịn đói, có hại cho sức khỏe.

Cuối cùng sau nhiều đắn đo và phân vân, Hoàng Tuấn Kiệt quyết định không gọi Thư Phàm dậy, khởi động máy, lái xe đến một con đường vắng vẻ, rợp

bóng mát.

Con đường này trước đây mỗi lần tinh thần căng thẳng, mệt mỏi, Hoàng

Tuấn Kiệt vẫn thường lái xe đến, đậu xe sát vào lề đường, đi dạo bộ trên vỉa hè cho tâm hồn thư thái.

Thói quen và bí mật này, hắn không hề chia sẻ với ai, cũng không muốn

người khác bước vào khu vườn mà hắn đã đóng kín cửa bao nhiêu lâu nay.

Nhưng kể từ khi gặp Thư Phàm, hắn đã tự nguyện mở khóa cửa, và mời Thư

Phàm bước vào trong.

Hơn năm phút sau, Hoàng Tuấn Kiệt lái xe đến nơi, đậu xe vào chỗ quen

thuộc, tắt máy xe, ngả ghế ra phía sau, hạ kính xe ô tô để cho gió mát

lùa vào trong xe, Hoàng Tuấn Kiệt dựa nửa thân người vào ghế, quay sang

ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Thư Phàm.

Chưa có lúc nào Hoàng Tuấn Kiệt lại thấy tâm hồn mình thảnh thơi và thư

giãn đến thế. Bao nhiêu lo toan, bao nhiêu bực bội và u uất tích tụ

trong người hơn 20 năm qua gần như tan biến.

Nhắm mắt lại, Hoàng Tuấn Kiệt hít một hơi thật sâu, mùi hoa nhài thoang

thoảng bay trong không khí khiến Hoàng Tuấn Kiệt có cảm giác lâng lâng

muốn bay.

………………….

1 giờ 20 phút chiều, sân bay Quốc tế Hồng Kông.

Máy bay vừa hạ cánh, Tú Linh bị Vũ Gia Minh nắm chặt tay kéo ra cửa. Tú

Linh vùng vằng không muốn đi theo hắn, nhưng không còn cách nào khác.

Đây là Hồng Kông, không phải Việt nam, Tú Linh là một cô gái hơi nhút

nhát, làm sao dám chạy nhảy lung tung trước một đất nước xa lạ, không

quen biết một ai.

Vũ Gia Minh hài lòng, khi thấy Tú Linh không còn chống đối, và cố giằng tay ra khỏi tay hắn nữa.

“Đi thôi !” Vũ Gia Minh mỉm cười, dịu giọng giục Tú Linh.

Tú Linh hồi hộp, bước thấp bước cao đi theo Vũ Gia Minh, mắt ngó nghiêng xung quanh.

Mặt trời nắng gắt, không khí hầm hập nóng, khuôn mặt nhỏ nhắn, gò má

trắng mịn của Tú Linh ửng hồng, trông xinh đẹp và quyến rũ động lòng

người.

Vũ Gia Minh quay lại nhìn Tú Linh, tự dưng tức giận khi bắt gặp ánh mắt

chiêm ngưỡng của mấy hành khách nam vừa mới bước xuống máy bay.

Vũ Gia Minh kéo Tú Linh đứng sát vào người, cởi ngay áo khoác choàng lên đầu Tú Linh cho khỏi nắng, và ngăn chặn ánh mắt của mấy hành khách nam.

Tú Linh kinh ngạc mở to mắt nhìn Vũ Gia Minh, không hiểu vì lí do gì

giữa trời nóng như đổ lửa thế này, hắn lại chùm nguyên một chiếc áo vét

lên đầu mình.

“Cái này !” Tú Linh nắm lấy áo vét, định gỡ xuống.

“Không được lôi xuống !” Vũ Gia Minh trầm giọng cảnh cáo.

Tú Linh xụ mặt, tức giận Vũ Gia Minh luôn ra lệnh cho mình.

“Trời đang nắng, cô khoác áo vét lên đầu cho khỏi say nắng.” Vũ Gia Minh thấy khuôn mặt không vui Tú Linh, đã khôn khéo tìm ngay được một lý do

hết sức thỏa đáng.

Tú Linh ngây thơ tưởng thật, đã không còn cự nự nữa, vừ


Polaroid