
ời ngu ngốc, nên hắn đương nhiên hiểu
được dụng ý của Đào Tuyết Viên, là người đam mê kinh doanh, muốn đưa tập đoàn của gia đình mình phát triển lớn mạnh, hắn đã khôn khéo nửa hững
hờ nửa nhiệt tình đối với sự săn đón của Đào Tuyết Viên theo kiểu: “lập
lờ đánh lậm con đen”. 3 giờ chiều, trên đường Bùi Thiện Thanh, Quận ba.
Hoàng Tuấn Kiệt muốn đưa Thư Phàm đi ăn cơm trưa, nhưng vì quá mệt, Thư
Phàm đã ngủ quên trên xe. Vì không muốn Thư Phàm bị mất giấc ngủ và được nghỉ ngơi, Hoàng Tuấn Kiệt đã không đánh thức Thư Phàm dậy, mà đã đưa
Thư Phàm đến đây.
Nhắm mắt dưỡng thần, cơ thể thả lỏng, đầu óc hoàn toàn bị mùi hương hoa
nhài của Thư Phàm khiến cho thư thái, và có cảm giác lâng lâng muốn say, Hoàng Tuấn Kiệt ngủ quên lúc nào không biết.
Mọi người đi qua con đường Bùi Thiện Thanh vừa đi vừa ngoái đầu nhìn một chiếc xe ô tô màu xám đậu sát vào lề đường, họ tò mò không hiểu chủ
nhân của chiếc xe vì sao đỗ ở đây hơn một tiếng mà chưa chịu lái đi ? Có người cho rằng xe bị hỏng, nên mới đậu ở đây.
Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm giờ đang bị người khác theo dõi, tìm cách
giết hại. Việc đậu xe trên một con đường vắng vẻ, cây cối rậm rạp như
thế này rất nguy hiểm. Cũng may Tuấn Hùng đã cẩn thận phái mấy vệ sĩ đi
theo sau và đậu xe cách xa họ một đoạn khoảng hơn 200 mét. Nên mặc dù
Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt ngủ quên trên xe, cũng không sợ bị người
khác chụp thuốc mê bắt đi mà không thể ứng cứu kịp thời.
Đang ngủ say, đột nhiên điện thoại trong túi áo vét reo vang, khiến Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt giật mình tỉnh giấc.
Thư Phàm chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Đầu óc Thư
Phàm vẫn còn bị cơn ngái ngủ chiếm giữ, nên chưa đủ tỉnh táo để xác định được chỗ mà mình đang ngồi.
Hoàng Tuấn Kiệt quay sang nhìn Thư Phàm, mỉm cười hỏi: “Cô đã dậy rồi ?”
Thư Phàm vội ngồi thẳng dậy, mắt ngơ ngác nhìn xung quanh: “Hai chúng ta đang ở đâu đây ? Tại sao anh lại đưa tôi đến một nơi vắng vẻ thế này ?”
Nếu có thể Hoàng Tuấn Kiệt rất muốn đánh Thư Phàm bất tỉnh nhân sự, hay
tốt nhất làm Thư Phàm quên đi cách nói chuyện có thể khiến người khác
tức chết của mình.
“Tôi định đưa cô đến nhà hàng Khánh Châu để ăn cơm, nhưng vì cô ngủ say
quá nên tôi đưa cô đến con đường Bùi Thiện Thanh này.” Hoàng Tuấn Kiệt
cố nén giận, đơn giản giải thích cho Thư Phàm hiểu.
Thư Phàm gãi đầu, đỏ mặt, xấu hổ nói: “Xin lỗi anh, tôi không cố ý.”
Hoàng Tuấn Kiệt ngây người nhìn Thư Phàm. Khuôn mặt đỏ bừng, cử chỉ bối
rối gãi đầu của Thư Phàm trông thật dễ thương, bây giờ dù Hoàng Tuấn
Kiệt có muốn mở miệng mắng Thư Phàm không biết tốt xấu cũng không thể.
Một khi đã thích ai đó, thì cũng thích luôn cả tính xấu của người đó.
“Không sao, cô đừng áy náy. Dù sao thì tôi cũng ngủ quên giống như cô.”
“Điện thoại của anh ?” Thư Phàm cười, nhắc nhở Hoàng Tuấn Kiệt nên nghe điện thoại, chuông điện thoại đã reo được một lúc rồi.
“À…” Hoàng Tuấn Kiệt lúng túng, thò tay vào túi áo khoác, lôi điện thoại ra khỏi túi, mắt đọc tên người đang gọi điện cho mình trên màn hình.
“Tuấn Hùng ! Có chuyện gì không ?” Hoàng Tuấn Kiệt liếc mắt nhìn Thư Phàm, lạnh lùng hỏi Tuấn Hùng.
“Cậu chủ ! Bây giờ cậu đang ở đâu, sắp đến giờ bay sang Hồng Kông rồi ?” Tuấn Hùng đi qua đi lại trước cổng công ty Hoàng Thị, sốt ruột trông
ngóng Hoàng Tuấn Kiệt nhanh trở về.
“Mấy giờ thì máy bay cất cánh ?” Mặc dù đang trong trạng thái khẩn
trương, nhưng Hoàng Tuấn Kiệt vẫn điềm tĩnh nói chuyện với Tuấn Hùng.
“Chuyến bay sang Hồng Kông cất cánh lúc 4 giờ 15 phút chiều.” Tuấn Hùng xem đồng hồ, miệng trả lời Hoàng Tuấn Kiệt.
“Được rồi ! Cậu về tòa cao ốc Hoàng Thị, lấy mấy giấy tờ quan trọng cho tôi, hẹn gặp cậu ở sân bay lúc 3 giờ 45 phút.”
“Vâng, thưa cậu chủ.” Tuấn Hùng chờ Hoàng Tuấn Kiệt cúp máy, mới đút điện thoại vào túi quần.
Không dám chậm chễ, thời gian đang trôi đi từng phút từng giây, Tuấn
Hùng nhanh chóng trèo lên xe, phóng đến tòa cao ốc Hoàng Thị tìm gặp ông quản gia, nhờ ông lấy giấy tờ quan trọng của Hoàng Tuấn Kiệt cho mình.
Thư Phàm quay sang nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, không hiểu hỏi: “Hai chúng ta
cứ thế này mà đi sao ? Tôi tưởng chúng ta cần phải mang theo hành lý ?”
“Không cần !” Hoàng Tuấn Kiệt cười đáp, “Nếu giải quyết nhanh xong mọi
chuyện, chúng ta sẽ sớm trở về. Còn nếu không, tôi sẽ mua quần áo cho cô ở bên đó.”
Hoàng Tuấn Kiệt đơn giản nói, mà không để ý đến sắc mặt hết đỏ rồi lại xanh của Thư Phàm.
“Hoàng Tuấn Kiệt !” Thư Phàm nghiến răng, bực mình quát to: “Tôi biết
anh là người giàu có nên không quan tâm đến chuyện mua một vài bộ quần
áo, nhưng có nhất thiết phải lãng phí như thế không ?”
Hoàng Tuấn Kiệt khởi động máy, chầm chậm lái xe đi.
“Cô đang giúp tôi chi tiêu tiết kiệm sao ?” Hoàng Tuấn Kiệt vui vẻ, nháy mắt trêu Thư Phàm.
“Anh….” Thư Phàm đỏ bừng mặt vì xấu hổ, trừng mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt,
“Anh đừng ăn nói lung tung. Ai giúp anh chi tiêu tiết kiệm ? Tôi chỉ
đang nói đúng sự thật thôi.”
“Cô đừng tính toán chi li như thế. Ơn cứu mạng của cô, tôi có dùng cả
đời cũng không trả được. Số tiền nhỏ