Polly po-cket
Bạn Trai Xấu Xa

Bạn Trai Xấu Xa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210823

Bình chọn: 8.00/10/1082 lượt.

ng nhạt của nắng. Cuộc sống tràn ngập tươi vui, rực rỡ

sắc màu.

……………………

12 giờ 45 phút, tại văn phòng Tổng giám đốc, công ty Hoàng Thị.

Chờ Thư Phàm lấy lại tinh thần, và có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện. Lúc này, Hoàng Tuấn Kiệt mới nhẹ giọng nói: “Cô yên tâm đi, em gái cô sẽ

không xảy ra chuyện gì đâu. Tôi và Vũ Gia Minh làm bạn bao nhiêu lâu

nay, nên tôi có thể phần nào hiểu được tính cách của hắn. Một khi hắn đã coi trọng Tú Linh, hắn tuyệt đối sẽ không làm hại đến Tú Linh.”

“Tôi hy vọng, mọi chuyện sẽ diễn ra đúng như những gì mà anh nói. Nếu

không, dù có phải đi tù, tôi cũng phải đấm vỡ mặt Vũ Gia Minh, và băm

vằm hắn ra hàng trăm hàm nghìn mảnh.” Thư Phàm siết chặt tay, căm phẫn

rít giọng.

Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười, hài lòng khi thấy Thư Phàm ngoài lòng căm ghét và hận thù đối với Vũ Gia Minh, thì không còn tình cảm nào khác.

“Cô cũng đã đói rồi ! Chúng ta đến một nhà hàng nào đó rồi ăn cơm.”

Hoàng Tuấn Kiệt dịu dàng bảo Thư Phàm, cầu mong Thư Phàm không nổi khùng lên và từ chối yêu cầu của mình.

“Tôi không đói.” Thư Phàm tuy không nổi cáu, quát to Hoàng Tuấn Kiệt, nhưng lại ỉu xìu, không muốn đi ăn cơm trưa.

“Nếu không ăn cơm trưa, cô làm sao đủ sức cùng tôi bay sang Hồng Kông

tìm em gái. Nếu cô muốn đưa được em gái về Việt nam, cô phải có đủ sức

khỏe để chiến đấu chứ ? ” Hoàng Tuấn Kiệt khôn khéo tìm cách dụ dỗ Thư

Phàm nghe lời mình.

Sống với Thư Phàm mấy ngày, trải qua vô số lần tranh cãi, Hoàng Tuấn

Kiệt đã rút ra được một bài học là khi nào muốn Thư Phàm nghe theo lời

mình, thì tốt nhất là không nên ra lệnh, mà nên dịu dàng khuyên bảo. Thư Phàm không sợ cứng, nhưng lại dễ siêu lòng khi người khác mềm mỏng nói

chuyện với mình.

“Nhưng mà…” Thư Phàm ngập ngừng, không biết nói làm sao cho phải.

“Nghe lời tôi đi, tôi muốn cô đi ăn cơm trưa cũng chỉ vì muốn tốt cho cô thôi.” Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười, che dấu đi dụng ý muốn thân cận của

mình vào trong.

Thư Phàm mờ mịt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, hoàn toàn không đoán được suy nghĩ trong đầu hắn.

“Thôi được rồi, chúng ta đi ăn thôi.” Thư Phàm đứng lên, tay cầm lấy túi xách trên bàn.

Hoàng Tuấn Kiệt vội đứng lên theo Thư Phàm, sung sướng cười tươi, nheo

mắt nhìn Thư Phàm hệt một người đàn ông galang, lịch sự đang hộ tống một quý bà.

Hoàng Tuấn Kiệt cùng Thư Phàm sánh đôi đi ra khỏi phòng Tổng giám đốc.

Buổi trưa trên hành lang lầu sáu không có một bóng người, ngay cả cô thư kí cũng không thấy mặt, hình như cô ta đang bận thực hiện nhiệm vụ mà

Hoàng Tuấn Kiệt vừa mới giao phó.

Đứng chờ trước cửa thang máy, Hoàng Tuấn Kiệt quay sang nhìn Thư Phàm,

ánh mắt tràn ngập quan tâm và nhu tình: “Trông cô có vẻ mệt mỏi ! Cô đã

làm việc suốt từ sáng đến hơn 10 giờ trưa ?”

Thư Phàm gật đầu đáp: “Đúng. Dạo này có nhiều người bị ốm đau, nên công việc ở bệnh viện hơi nhiều.”

“Cô làm việc gì cũng nên chú ý đến sức khỏe của mình một chút, đừng chỉ có biết đến làm việc.”

“Cảm ơn anh.” Thư Phàm ngước mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, nụ cười chứa chan ân tình và cảm động trước những câu nói của Hoàng Tuấn Kiệt.

Hoàng Tuấn Kiệt ngây người, chăm chú nhìn ngắm khuôn mặt xinh dẹp, thanh thú, cùng nụ cười quyến rũ của Thư Phàm. Trái tim Hoàng Tuấn Kiệt bất

giác run lên, mặt hơi ửng đỏ, lòng rung động.

“Ring !” Cánh cửa thang máy xịch mở, đưa Hoàng Tuấn Kiệt trở về thực

tại, hắn giật mình thu lại ánh mắt và khuôn mặt ngớ ngẩn của mình.

Cùng Thư Phàm bước vào thang máy, Hoàng Tuấn Kiệt thỉnh thoảng lại len

lén, liếc mắt nhìn Thư Phàm, trông Hoàng Tuấn Kiệt lúc này chẳng khác gì một tên nhóc choai choai đang tìm cách tán tỉnh người con gái mà mình

thích.

Thư Phàm chìm vào suy tư, không hề biết rằng đứng bên cạnh, Hoàng Tuấn Kiệt đang dần bị thần ái tình bắn trúng.

Xuống đến tầng hầm để xe của tập đoàn Hoàng Thị, Hoàng Tuấn Kiệt mở cửa xe cho Thư Phàm.

Thư Phàm không khách sáo trèo lên xe ngay lập tức, thậm chí còn không nói câu cám ơn Hoàng Tuấn Kiệt.

Nếu nhân viên trong công ty mà nhìn thấy cảnh này, họ sẽ cho rằng mình

bị hoa mắt chóng mặt nên mới nhìn nhầm. Hoàng Tuấn Kiệt tuy không phải

là một kẻ kiêu ngạo và coi khinh người khác giống như Vũ Gia Minh, nhưng hắn ít khi nào chịu mở cửa xe cho người khác. Trên đời này người khiến

hắn phải đích thân hạ mình làm như thế, chỉ có hai người, một là mẹ hắn

và hai là bà ngoại, ngoài ra thì không còn ai khác. Thư Phàm là người

thứ ba có vinh dự này.

Chiếc xe ô tô màu xám tiến dần ra cổng, sau đó bon bon chạy trên đường

phố tấp nập người qua kẻ lại. Trưa mùa thu khá oi bức, nắng đổ chang

chang trên nền xi măng, mọi người đi ra đường, ai cũng chùm kín đầu

trong những chiếc nón bảo hiểm đầy đủ sắc màu khi đi xe máy, đội những

chiếc mũ vải mềm khi đi xe đạp.

Thư Phàm ngồi ngả người ra sau ghế, tay đặt lên trán, nhắm mắt dưỡng

thần, dáng vẻ ưu tư và mệt mỏi. Tuy Thư Phàm không nói ra miệng, nhưng

Hoàng Tuấn Kiệt vẫn phần nào hiểu được tâm trạng bồn chồn và lo lắng của Thư Phàm bây giờ.

Vừa lái xe vừa nhìn ngắm khuôn mặt khép hờ mắt của Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt rơi vào trầm tư.

Khi nghe tin