
nhắn thanh tú đượm mồ hôi,
đỏ bừng vì giận và vì phải đi một đoạn đường khá xa của Thư Phàm, đặc
biệt càng đau lòng hơn khi thấy Thư Phàm buồn bã và lo lắng cho cô em
gái đến thất thần cả người.
“Cô ngồi xuống đây đi !” Hoàng Tuấn Kiệt ấn Thư Phàm ngồi xuống ghế sô
pha, chắt cho Thư Phàm một cốc nước, “Cô uống đi cho đỡ khát.”
Thư Phàm đón lấy ly nước lọc trên tay Hoàng Tuấn Kiệt, cho lên miệng rồi uống một ngụm.
Hoàng Tuấn Kiệt ân cần ngồi bên cạnh Thư Phàm, mắt dịu dàng nhìn Thư Phàm.
Tuấn Hùng chờ mãi mới thấy bên kia bắt máy, nhưng người nhận cuộc gọi
không phải là giọng nói của anh vệ sĩ mà là của một người đàn ông khác.
“Anh là Trợ lý Tuấn Hùng ?” Người đàn ông kia trầm giọng hỏi.
Tuấn Hùng cau mày, cố xác định xem người đang nói chuyện với mình có
quen biết với mình không: “Đúng, tôi là trợ lý Tuấn Hùng. Còn anh là ai
?”
“Tôi là ai, anh không cần phải biết. Anh chỉ cần biết rằng, người vệ sĩ
mà các anh cử đi bảo vệ cô Tú Linh đang ở trong tay chúng tôi.”
Tuấn Hùng liếc mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt.
Hoàng Tuấn Kiệt chỉ cần nhìn sơ qua sắc mặt trầm trọng của Tuấn Hùng, cũng đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Các anh muốn gì ?” Tuấn Hùng trầm tĩnh, hoàn toàn không để lộ ra bất an trong lòng mình.
“Chúng tôi không muốn gì cả. Chỉ muốn nhắn với các người rằng, không nên động chạm đến chuyện riêng tư của chủ nhân chúng tôi.”
“Vũ Gia Minh bảo các người nhắn lại với tôi như thế ?” Tuấn Hùng cười
nhạt. Ban đầu Tuấn Hùng còn tưởng người dở trò sau lưng là một nhân vật
huyền bí nào đó, không ngờ người đó lại là Vũ Gia Minh. Xem ra Hoàng
Tuấn Kiệt đã đánh giá thấp khả năng của Vũ Gia Minh, nên mới để cho hắn
có cơ hội bắt cóc Tú Linh, mặc dù đã cẩn thận cử người bảo vệ Tú Linh.
“Bảo với Hoàng Tuấn Kiệt rằng nếu có gì thắc mắc thì có thể gọi điện cho chủ nhân của chúng tôi.”
Nói xong, người đàn ông kia khoái trá bật ra một tràng cười thật dài, chói tai, rồi đột ngột cúp máy.
“Người vệ sĩ đó đã bị Vũ Gia Minh cho người bắt nhốt ?” Hoàng Tuấn Kiệt
điễm tĩnh hỏi, hoàn toàn không có dáng vẻ của một người thua cuộc và
thất bại.
“Đúng thế. Nghe người bắt nhốt người vệ sĩ nói, nếu cậu chủ có gì thắc mắc thì có thể gọi điện cho Vũ Gia Minh để hỏi.”
“Hừ ! Tôi chẳng có thắc mắc gì cần hỏi cậu ta cả. Dù cậu ta không nói
cho tôi biết cậu ta đang nhốt Tú Linh ở đâu, tôi cũng có thể đoán được.”
Thư Phàm đặt mạnh ly nước lọc xuống bàn, ngay lập tức túm lấy cổ áo
Hoàng Tuấn Kiệt, miệng quát to: “Anh còn không mau nói cho tôi biết hiện giờ Vũ Gia Minh đang mang Tú Linh đi đâu.”
“Hồng Kông. Cô có muốn cùng tôi đi Hồng Kông một chuyến không ?” Hoàng
Tuấn Kiệt cười hỏi, không thèm quan tâm đến vẻ mặt vì bất ngờ, đã trở
nên hoạt kê của Tuấn Hùng ở bên cạnh.
Thư phàm mở to mắt, há hốc mồm nhìn Hoàng Tuấn Kiệt: “Đi….đi sang Hồng Kông ?”
“Đúng.” Hoàng Tuấn Kiệt cười đáp, hài lòng nhìn khuôn mặt kinh ngạc, trông thật dễ thương và đáng yêu của Thư Phàm.
“Anh…anh không bị điên chứ ? Anh…anh đâu cần phải bỏ công việc, theo tôi sang tận Hồng Kông để mang em gái về ?”
“Tôi không hề bị điên.” Hoàng Tuấn Kiệt bực bội, rất muốn đánh Thư Phàm
một trận. Tại sao người con gái không biết xấu tốt này luôn không hiểu
được dụng ý của hắn, mà luôn nói ra những câu khiến hắn tức chết.
“Tuấn Hùng ! Bảo cô thư kí ngay lập tức đặt mua hai vé cho tôi và Thư Phàm bay sang Hồng Kông vào chiều nay.”
Tuấn Hùng hết mở rồi lại khép miệng, định ngăn cản ý định điên rồ của
sếp, nhưng sau khi bị sếp mãnh liệt trừng mắt, đã vội vâng mệnh rời khỏi phòng, đi tìm cô thư kí để phân phó công việc do sếp giao.
Ngồi trên máy bay riêng, Vũ Gia Minh tay chống cằm, mắt nhìn ra bên ngoài
qua lớp cửa kính, tâm trí rơi vào suy tư, đầu không ngừng tính toán.
Tú Linh vẫn còn ngủ say, gối đầu lên đùi Vũ Gia Minh, khuôn mặt trẻ con, thanh tú, xinh đẹp động lòng người được ánh sáng phản chiếu qua lớp cửa kính vào khoang máy bay tạo nên một khung cảnh nửa mơ, nửa thực khiến
cho người ta say.
Hai bím tóc đen dày thả dài trước ngực, khi ngủ trông Tú Linh thật yên
bình và đáng yêu đến nỗi Vũ Gia Minh nhìn ngắm đến ngây ngẩn cả người.
Từ trước đến nay, hắn ít khi nào chú ý và quan tâm đến một cô gái nào
như thế.
Vuốt nhẹ gò má mịn màng và trắng hồng của Tú Linh, Vũ Gia Minh mỉm cười: “Nhóc con ! Chúng ta sắp đến Hồng Kông rồi. Hy vọng khi sang đến bên
đó, cô sẽ không làm loạn và không tìm cách bỏ trốn. Nếu không tôi sẽ
trừng phạt cô thật nặng.”
Đang nói tự dưng Vũ Gia Minh thấy lo sợ vu vơ, sợ Tú Linh không biết xấu tốt, bất chấp nguy hiểm tìm đủ mọi cách thoát khỏi sự kiểm soát của
mình. Lúc đó, nếu chẳng may hắn không để mắt đến, Tú Linh vượt ra khỏi
tầm mắt của hắn, thì hắn biết phải làm sao. Càng nghĩ Vũ Gia Minh càng
thấy sợ. Hồng Kông là một đất nước rộng lớn, hoàn toàn xa lạ đối với Tú
Linh. Nếu Tú Linh bị lạc, hay bị kẻ xấu bắt cóc, hắn làm sao có thể sống yên ổn trong nửa cuộc đời còn lại.
Siết chặt tay Tú Linh, Vũ Gia Minh vội vàng trầm giọng gọi Trợ lý Tân: “Trợ lý Tân ! Mau vào đây, tôi có việc cần cậu làm !”
Ng