
ọng.
“Nương, con lúc trước đã có nói qua, từ giờ trở đi người hãy chấp
nhận chuyện cô nương Tây Môn gia làm con dâu đi” Hắn thật hi vọng tân
nương của hắn được hoan nghênh.
“Ngươi không thể đối với ta như vậy. Ngươi cố ý lấy cô nương Tây Môn
gia làm vợ, ta hiểu được kỳ thật trong lòng ngươi đã sớm tính toán đem
Diễm nhi gả vào Tây Môn gia phải không? Ngươi chính là yêu quý Tú oa,
không muốn để nàng gả vào Tây Môn gia chịu khổ phải không?” Y Thư Ngọc
vừa khóc, vừa oán giận nói.
“Ta đã nói rồi, là Diễm nhi hay Tú oa gả vào Tây Môn gia, ta sẽ hỏi
qua ý các nàng rồi mới quyết định” quả thật là đã bị mẫu thân nói đúng,
hắn thật có ý để Diễm nhi gả vào Tây Môn gia. Thứ nhất là vì hắn yêu
thương Tú oa, không đành lòng để nàng chịu khổ. Thứ hai là hầu hết các
sản nghiệp của Đông Phương gia đều do nàng quản lý, Tú oa rất thông minh nên hắn không muốn để nàng rời nhà quá sớm, đây chính là sự ích kỷ của
một huynh trưởng cũng là tộc trưởng.
“Tóm lại, ta mặc kệ ngươi muốn thương lượng như thế nào với các nàng, chính là không được bạc đãi Diễm nhi đáng thương của ta”. Nàng càng
nghĩ càng thấy ấm ức thay Diễm nhi, có ca ca nhẫn tâm như vậy, nếu nàng
làm nương mà cũng không thể giúp đỡ, Diễm nhi chẳng phải sẽ rất thảm
sao.
“Ta sẽ không.” Xem ra ở trong mắt mẫu thân, hắn nhất định là một huynh trưởng ác độc.
“Quên đi, ta không muốn nhắc lại chuyện này làm cho ngươi phiền lòng, trước mắt việc quan trọng nhất là chữa khỏi thương trên người của
ngươi”. Chỉ cần nói đến chuyện hai nhà kết thông gia là nàng lại thấy
không thoải mái, vẫn là miễn bàn, coi như không có chuyện gì.
“Nương, ta hy vọng ngươi phóng khoáng tâm, đừng nghĩ nhiều.”
“Nếu thật có thể làm được, ta làm sao không muốn?” Y Thư Ngọc lắc đầu cảm thán.
Hà tổng quản vừa lúc đưa đại phu được mời đến để chữa trị cho Đông Phương Dực vào, phá tan sự căng thẳng giữa hai mẹ con.
Giờ phút này Y Thư Ngọc lại toàn tâm toàn ý nhớ tới vết thương trên
người yêu tử, cũng không nghĩ tới chuyện hôn sự khiến nàng tâm phiền ý
loạn nữa.
Mà Tây Môn Nguyên Bảo vẫn nghênh ngang trở về nhà như trước, sau khi
nhìn thấy Đông Phương gia nhà cửa cao lớn, ngay hàng thẳng lối lại nhìn
về phía nhà mình cũ nát, xập xệ, nàng không khỏi mím môi.
“Đông Phương gia nhờ có mỏ vàng mà cuộc sống quả nhiên thật sự thoải
mái, ta phải nói cho cha cùng các ca ca đánh cướp của Đông Phương gia
nhiều một chút” Tây Môn Nguyên Bảo vừa đi vừa lẩm bẩm, trong lòng còn
nói thêm: cha cùng các ca ca muốn đánh cướp thế nào cũng được, chính là
không được đụng đến Đông Phương Dực. Hắn thoạt nhìn yếu đuối lại bị
thương, hơn nữa đã có một đám người muốn đoạt mạng của hắn, nếu cha cùng các ca ca cũng tham gia vào thì hắn thật đáng thương. Hắn đã chịu nhiều vất vả rồi, nàng không muốn hắn thêm bi thảm hơn nữa, không cần.
“Ôi trời ơi, là Nguyên Bảo, Nguyên Bảo đã trở về” đang nhàm chán ngồi ngẩn ngơ dưới đất, Tây Môn Bảo Đệ thấy Nguyên Bảo đi vào lập tức lớn
giọng thông báo cho mọi người.
Tây Môn Nguyên Bảo cảm thấy lỗ tai của nàng chút nữa là bị tiếng la
của Bảo Đệ làm cho bị điếc, còn chưa kịp bảo nàng ta nhỏ giọng thì Bảo
Đệ đã nhảy đến trước mặt nàng, vừa ôm vừa la quang quác, làm cho tai
nàng càng đau hơn.
“Nguyên Bảo, thật đáng giận. Mấy ngày nay ngươi trốn ở chỗ nào? Nói,
có phải là ngươi có rất nhiều đồ ăn ngon giấu chúng ta không? Ngươi vì
sao không mang ta cùng đi? Bụng của ta rất đói a!” Tây Môn Bảo Đệ nghĩ
đến cảnh Tây Môn Nguyên Bảo nhẫn tâm bỏ rơi nàng, một mình hưởng thụ
thức ăn ngon liền cảm thấy khổ sở tới rơi nước mắt.
“Nguyên Bảo, đứa nhỏ này, ngươi là chạy đi đâu mà đến nay mới chịu về nhà?” Nương của Nguyên Bảo –Bạch Thu Lan vừa chạy tới, vừa thở phì phì, vừa la
“A ~~ nương, nhẹ chút! Đau a!” Tây Môn Nguyên Bảo đau đến mức hé ra nụ cười giống như khỉ ăn mắm tôm.
“Vô nghĩa, nếu không đau ta nhéo lỗ tai của ngươi làm gì. Ngươi mau
thành thật nói cho ta biết mấy ngày nay ngươi trốn đi đâu?” Bạch Thu Lan tức giận nói, ngày đó Nguyên Bảo đột nhiên không thấy bóng dáng làm
nàng luôn lo lắng, sợ hãi không biết Nguyên Bảo có phải đã xảy ra chuyện gì không hay, ai ngờ cha cùng các ca ca nàng lại không một chút lo
lắng, không biết trong đầu bọn họ nghĩ cái gì?
“Ta không trốn a!” Tây Môn Nguyên Bảo cũng không tính nói thật chuyện nàng cùng Đông Phương Dực ở cùng một chỗ.
“Còn dám nói không có? Nếu không có, ngươi như thế nào cũng không về
nhà?” Còn nói dối, đứa nhỏ này cần phải hung hăng nhéo lỗ tai nàng thật
mạnh, xem nàng còn dám nói dối với lão nương hay không?
“A ~~~ nương, nhẹ chút, nhẹ chút!” Tây Môn Nguyên Bảo đau đến trào nước mắt.
“Di? Nguyên Bảo, quần áo như thế nào đông phá một khối, tây phá một
khối?” Tây Môn Bảo Đệ bỗng nhiên kinh hô ra tiếng. Tuy rằng bọn họ mặc
quần áo vốn cũng rất cũ nát nhưng cũng không đến nỗi te tua như vậy,
Nguyên Bảo rốt cuộc là bị gì a?
Tây Môn Bảo Đệ kinh hô làm Bạch Thu Lan cũng nhìn Nguyên Bảo chăm
chú, chỉ thấy Nguyên Bảo từ trên xuống dưới quần áo rách như xơ mướp,
đôi mắt thẳng tắp bắn về phía Nguyên Bảo, muố