
hăng tát cho vài
cái để xả mối hận trong lòng. Bất quá muốn lầy trộm lương thực của nàng
cũng không phải là chuyện dễ dàng, bởi vì bình thường có thứ gì ăn được
nàng đều lập tức nhét vào mồm, làm sao còn cái gì để họ có thể ăn trộm?
“Ta cũng không có trộm lương thực, gia súc của người khác. Ta cái gì
cũng không có trộm” hắn không phải họ Tây Môn, làm sao có thể làm loại
chuyện làm nhục thân phận, làm nhục gia môn như thế.
“Cái gì cũng chưa trộm, còn có thể bị đuổi giết, vậy ngươi thật đúng là không may mắn a” nàng vạn phần đồng tình với hắn.
Đông Phương Dực thở dài như xác thực nàng nói đúng, hắn thật là một
kẻ không may mắn, đã bị người đuổi giết còn phải mang theo một tiểu cô
nương không ngừng nghi ngờ nhân phẩm của hắn, lại đã từng đánh hắn bất
tỉnh. Hiện tại hắn cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng.
Tây Môn Nguyên Bảo không hiểu được tâm tư của hắn, đồng tình hắn rất
nhiều cũng không có nghĩa là không trách cứ hắn, nếu không phải hắn,
nàng căn bản không có chuyện gì đây đến nỗi như bây giờ cái mạng nhỏ
cũng khó giữ được.
Truy binh phía sau cũng không từ bỏ, vẫn gắt gao đuổi theo, tên bắn ra như mưa đều hướng chỗ bọn họ mà tới.
Đông Phương Dực không hoảng hốt bất loạn, một mặt trốn một mặt lấy kiếm đánh rớt.
A di đà phật! Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ. Nàng không muốn bị vạn tiễn
xuyên tâm. Nàng tự nhân tuy không phải là người tốt nhưng cũng không đến nỗi phải bị chết thê thảm như thế.
Tây Môn Nguyên Bảo một bên hướng về phía trước thành kính khẩn cầu,
một bên mắng Hồ Thổ ở phía sau. Nếu không phải hắn nàng làm sao bị chật
vật như vậy? Nàng hoài nghi hắn nói dối, làm sao bị người ta đuổi giết
mà lại không biết nguyên nhân chứ?
Còn có, Hồ Thổ thế nhưng biết đánh kiếm, làm cho nàng thấy ngoài ý
muốn, hắn quả nhiên không phải là hủ nho nghèo kiết xác như nàng đoán
trước đây.
“Hồ Thổ, ngươi nói thật đi, có phải ngươi gạt tiền của người ta
không?” chậc chậc, Hồ Thổ này nhìn bề ngoài cương trực công chính không
ngờ thực ra lại là kẻ xấu, chuyên làm các việc cướp của giết người hay
lừa đảo…mới rước phải họa sát thân.
“Không có! Ta không có trộm thê tử hay tiền tài của ai, ta không phải kẻ lừa đảo cũng không phải là cười đạo. Ta chính là một thương nhân”
Đông Phương Dực tức giận thanh minh một tràng, thật muốn bóp cổ của
nàng, làm cho nàng trợn to mắt lên mà nhìn cho rõ, Đông Phương Dực hắn
không phải là kẻ làm những chuyện vô sỉ như vậy.
“Kia thật đúng là đáng tiếc. Nói thực ra, ta cảm thấy ngươi tuy rằng
thân thủ kém một chút, cũng có chút yếu đuối nhưng chỉ cần huấn luyện
thêm là có thể trở thành tên trộm lợi hại hoặc là thổ phỉ cường đạo,
hoặc làm kẻ lừa đảo đều tốt” Tây Môn Nguyên Bảo còn tính toán, xem ra
tài đánh kiếm của hắn cũng khá, nếu hắn gia nhập vào Tây Môn gia, khẳng
định có thể cướp cho Đông Phương gia khóc hết nước mắt một phen.
Hắn muốn bóp chết nàng, hung hăng bóp chết nàng! Miễn cho nàng lại
trương cái miệng nhỏ nhắn chọc giận hắn. Quả đúng là miệng chó không mọc được ngà voi mà, nếu Tây Môn Nguyên Bảo có thể nói ra được lời vàng
ngọc thì khẳng định mặt trời sẽ mọc ở hướng tây.
Mặc kệ nàng! Không cần lo cho nàng! Trước mắt cần phải thoát khỏi đám sát thủ này. Con ngựa vì chạy trốn gấp mà đã thở hổn hển như trâu, hắn
cùng Tây Môn Nguyên Bảo dựa vào thanh kiếm mà tránh thoát mưa tên nhưng
con ngựa thân hình lại quá lớn, mông bị trúng tên, đau đến mức lồng lên, đem hai ngựa trên lưng quăng xuống đất.
Hai người bay lên không, Đông Phương Dực không suy nghĩ gì vội ôm chặt lấy Tây Môn Nguyên Bảo, tránh không cho nàng bị thương.
Có Hồ Thổ làm đệm thịt, Tây Môn Nguyên Bảo đương nhiên là lông tóc vô thương, nàng chỉ cảm thấy Hồ Thổ đang ôm chặt nàng đột nhiên cơ bắp
toàn thân buộc chặt, thét lớn một tiếng. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, không
hiểu đã xảy ra chuyện gì. Là hắn bị gãy xương hay bị ngựa đáp trúng, hay là đầu bị phá hư?
“Hừ, cho dù ngươi là Tôn Ngộ Không có bảy mươi hai phép thần thông
cũng không trốn khỏi bàn tay Phật của ta. Ta khuyên ngươi đừng chống cự
vô ích nữa, ngoan ngoãn chịu chết đi” Một đám hắc y nhân vừa đến, khát
máu nhìn một nam một nữ đang nằm trên đất.
Thì ra khi té ngựa, Đông Phương Dực vì bảo hộ cho Tây Môn Nguyên Bảo
mà chân bị trúng tên, nhưng hắn vẫn bất chấp đem nàng ra phía sau người, lấy mũi kiếm chỉa vào kẻ địch, không cho chúng đả thương nàng.
Tây Môn Nguyên Bảo núp sau lưng hắn, vụng trộm dò xét bọn người đuổi
giết họ, nhìn khí thế bọn họ như muốn ăn tươi nuốt sống hai người. Đột
nhiên nàng chợt nhìn thấy mũi tên vẫn còn cắm trên đùi Hồ Thổ. Ông trời
ơi, hắn bị thương. Nàng hoảng sợ đến quên cả hô hấp.
“Đông Phương Dực, đừng trách chúng ta tâm ngoan thủ lạt, muốn trách
chỉ có thể trách ngươi đường phát tài của người khác!” Sát thủ lãnh khốc nhìn hai người bọn họ.
Đông Phương Dực? Ai? Tây Môn Nguyên Bảo trong đầu toàn là một mảnh hồ đồ, không hiểu sát thủ nói gì nhưng nàng biết nàng cùng Hồ Thổ rất
nhanh sẽ bị đưa đi gặp Diêm Vương gia.
Không! Nàng không muốn chết! Huống chi nàng là do bị Hồ Thổ liên lụy.
“Các ngươi