
p truy tra, đã phát sinh một việc làm cho Bạch Chỉ cực kì tối tăm.
Thu Thiền nghe nói Bạch Chỉ trở về từ Đồng thành, liền nói sẽ đưa đến cho nàng thảo dược dưỡng nhan. Ngày đó Bạch Chỉ còn cố ý trang điểm từ sáng sớm chờ Thu Thiền nhiều ngày không gặp. Thu Thiền được cho là bằng hữu duy nhất của Bạch Chỉ, nàng gả làm vợ người khác, không giống trước kia như vậy không kiêng nể gì. Thu Thiền mỗi lần xuống núi bán dược liệu trở về, luôn đi Bạch phủ một chuyến, thuận đường mang cho Bạch Chỉ một ít thuốc bổ khỏe mạnh hữu ích cho thân thể. Bạch Chỉ bởi vì “thanh danh” không tốt, từ lúc Mộ Đồ Tô từ hôn về sau, rất ít ra ngoài, ru rú trong nhà, ngẫu nhiên ra ngoài, cũng là lên núi tìm Thu Thiền.
Không ngờ, buổi trưa buông xuống Thu Thiền mới hùng hùng hổ hổ đi tới, hơn nữa người cũng thần thần bí bí, vừa thấy Bạch Chỉ, đã lôi kéo Bạch Chỉ đi tới chỗ không người, tựa đầu vào bên tai nàng, nhỏ giọng hỏi: “Ai?”
“Gì?” Bạch Chỉ không hiểu cho lắm.
Thu Thiền vuốt bụng Bạch Chỉ, vươn hai ngón tay, liếc mắt hỏi.
Bạch Chỉ như trước không hiểu, “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
Thu Thiền thấy lời này khó có thể mở miệng, tận lực uyển chuyển hỏi: “Ngươi ở Đồng thành cùng ai ngủ trên một cái giường?”
Bạch Chỉ ngẩn ra, trí nhớ lưu chuyển, nghĩ đến hình ảnh mặt đỏ tai hồng cùng Mộ Đồ Tô trên giường, mặt lại đỏ một lần nữa. Thu Thiền thấy Bạch Chỉ đỏ mặt, bộ dáng muốn nói lại thôi, thầm kêu hỏng bét. Thu Thiền hít sâu một hơi, dùng sức nắm tay Bạch Chỉ, giống như cổ vũ cho nàng, “Chỉ Nhi, là ai?”
Bạch Chỉ hơi không được tự nhiên, “Mộ Đồ Tô…” Nghĩ lại, dường như nàng chưa cùng bất luận kẻ nào nói qua việc này, vội hỏi: “Sao ngươi biết việc này?”
“Hôm nay ta xuống núi bán thuốc, ở trong tiệm thuốc cùng ông chủ bàn giá, gặp Thanh Hà vừa mua thuốc xong, nghe ông chủ nói là mua thuốc dưỡng thai…”
Bạch Chỉ kinh ngạc. nhiều ngày nay Thanh Hà sắc thuốc dĩ nhiên là thuốc dưỡng thai?
Thu Thiền thấy sắc mặt Bạch Chỉ trắng xanh, hiển nhiên là kinh hách mà ra. Thu Thiền thở dài, “Ngươi cũng biết thanh danh ngươi ở Tô thành, tuy rằng ta đưa chút bạc cho ông chủ tiệm thuốc chặn miệng của ông ta, nhưng giấy không thể gói được lửa, việc này nếu truyền mở ở Tô thành, danh tiếng xấu xa của ngươi sẽ rõ ràng , chuyển biến xấu một cách nghiêm trọng. Ta thấy ngươi vẫn nên thừa dịp hiện tại, thương lượng với cha đứa nhỏ, sớm cưới ngươi vào cửa cho kịp.”
Bạch Chỉ chỉ cảm thấy đau đầu, việc bực này, tại sao lại phát sinh với người bên cạnh nàng? Thanh Hà mua thuốc dưỡng thai, là cho bản thân hay là mua hộ người khác? Hiện tại nàng chỉ muốn biết việc này.
Thu Thiền thấy bộ dáng Bạch Chỉ kinh hoảng không khống chế được, thật là thương tiếc, tức giận mắng, “Chẳng lẽ Mộ Đồ Tô muốn ăn xong chùi mép chạy lấy người? Buồn cười, ta muốn làm thịt hắn.”
Nếu như là trước kia, Bạch Chỉ khẳng định sẽ cùng Thu Thiền trêu ghẹo, đem hiểu lầm này tận lực vui đùa hóa. Mà lúc này, nàng đã mất tâm tư, nàng thầm nghĩ nhanh chóng biết Thanh Hà mua thuốc dưỡng thai là cho mình uống hay vì người khác mà mua.
Bạch Chỉ đành phải có lệ với Thu Thiền, “Ta vẫn chưa có thai, việc này có hiểu lầm, có điều bây giờ không thể nói rõ. Thu Thiền, hôm nay không thể chiêu đãi ngươi, ngày khác ta đến cửa tìm ngươi.”
Thu Thiền tin Bạch Chỉ, “Ngươi biết rõ tính ta nôn nóng, không nói với ta, ta sẽ luống cuống.”
Bạch Chỉ không để ý tới Thu Thiền oa oa kêu, đuổi nàng ta đi. Chờ Thu Thiền bất đắc dĩ rời đi, Bạch Chỉ liền đi tìm Thanh Hà. Nơi đầu tiên muốn tìm, đó là nơi Bạch Thuật vẽ tranh.
Thanh Hà quả thật ở nơi này sắc thuốc. Có điều nàng ta lúc này, không phải là vẻ mặt lo lắng bất an không yên bên trong bức họa, mà là bộ dạng lơ đãng, ẩn ẩn toát ra một bộ dáng mà Bạch Chỉ đã từng quen biết. Bộ dáng này là khi Liễu thị nhìn Bạch Thuật mới có.
Tình yêu của người mẹ.
Bạch Chỉ kinh hãi. Lúc này bảo nàng sao có thể bình tĩnh? Đầu óc nàng nóng lên, đi nhanh hướng Thanh Hà, đẩy ngã ấm sắc thuốc, mặt lạnh giận dữ chất vấn nàng ta, “Ta nghĩ ngươi cần phải cho ta một lời giải thích.”
Cả người Thanh Hà phát run quỳ trên mặt đất, cúi đầu nhận sai, “Tiểu thư, thực xin lỗi.”
“Ngươi không nên xin lỗi ta, mà là xin lỗi chính bản thân ngươi! Tại sao ngươi lại không phụ trách đối với bản thân như vậy?” Bạch Chỉ nhẫn nại tính tình, gằn từng tiếng nói.
Thanh Hà quỳ bất động như trước.
“Thế nào? Định im lặng?”
Thanh Hà lắc đầu, nâng hai mắt tuyệt vọng đẫm lệ nhìn Bạch Chỉ, “Em tự nguyện, em không hối hận.”
Bạch Chỉ quăng một bạt tai đi qua, thịnh nộ nói: “Lặp lại lần nữa.”
Thanh Hà nâng gương mặt sưng đỏ, như trước kiên định nói: “Thanh Hà yêu huynh ấy, tặng bản thân cho huynh ấy, cũng không hối hận. Điều Thanh Hà hối hận là, từng muốn phá thai. May mà kịp thời quay đầu.” Trong ánh mắt nàng ta kiên định, làm cho Bạch Chỉ hoảng hốt một trận. Đôi mắt tuyệt vọng và kiên định kia giống như đã từng quen biết.
Như nàng kiếp trước lúc mới gả cho Mộ Đồ Tô, Mộ Đồ Tô chỉ vén hỉ khăn, ngay cả liếc nhìn nàng một cái cũng ngại. Đêm động phòng hoa chúc, một mình nàng trông phòng. Nàng ngồi đối diện gư