Bác Sỹ Thú Y Không Đơn Giản

Bác Sỹ Thú Y Không Đơn Giản

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323884

Bình chọn: 7.00/10/388 lượt.

sáng là anh lại vì đau đớn mà phải dậy uống thuốc, sau đó trở lại phòng ôm cô ngủ. Thẩm Thiển vẫn luôn chịu đựng, rốt cuộc có một đêm, lúc anh trở về phòng, Thẩm Thiển nằm nghiêng đối diện anh, ánh mắt mở to.

Vưu Nhiên hình như đã sớm đoán được nên chỉ cười khẽ: "Sao lại dậy rồi?" Sao lại có cảm giác biết rõ còn cố hỏi nhỉ?

Thẩm Thiển từ từ ngồi dậy, vẻ mặt đau khổ vô cùng bất mãn nói: "Anh thành thật khai báo đi, di chứng này của anh nghiêm trọng hay không nghiêm trọng? Vì sao ngày nào anh cũng phải uống thuốc? Lại lén uống thuốc sau lưng em?"

"Cái đó không phải thuốc, mà là thuốc giảm đau." Vưu Nhiên sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vô cùng thân thiết nhẹ nhàng béo một cái, "Cái này cũng là chuyện gần đây thôi, không có việc gì đâu."

"Khám bác sĩ chưa?" Thẩm Thiển cố chấp nhìn anh.

Vưu Nhiên nâng mặt cô, hôn một cái, "Nhìn đi, có việc gì đâu."

"Bác sĩ nói thế nào?" Thẩm Thiển dựng anh ngồi thẳng dậy, tiếp tục đề ra câu hỏi, vẻ mặt nhìn là biết cô sẽ không chịu bỏ qua. Vưu Nhiên rất thích sự cố chấp lúc này của Thẩm Thiển, anh cười đùa: "Anh nói cho em biết thì em sẽ thưởng cái gì cho anh?"

"Buồn cười, lúc này mà còn ra điều kiện với em?" Thẩm Thiển lúc này lại nổi đóa, trừng to đôi mắt nhìn Vưu Nhiên. Vưu Nhiên ngược lại càng cười tươi hơn, anh vẫn nghĩ Thẩm Thiển sau khi mất trí nhớ tính tình thay đổi rất nhiều, nay xem ra, cũng chỉ là bị ẩn đi, bây giờ đã bắt đầu lộ dần ra mà thôi.

Anh vẫn duy trì dáng vẻ khiêm tốn, gật đầu.

Thẩm Thiển bậm môi, bất mãn nói: "Anh muốn thế nào thì như thế đó, nói mau."

"Haizz." Vưu Nhiên hối hận lắc lắc đầu, "Nếu biết vì chuyện này mà có thể để anh muốn làm gì em cũng được thì anh đã nói cho em biết lâu rồi." Vưu Nhiên giả bộ có chút đáng tiếc.

Thẩm Thiển không khỏi run rẩy đầu lông mày, sao lại có cảm giác mình vừa lên thuyền giặc vậy?

Quả nhiên, Vưu Nhiên cười xấu xa tới gần cô, dùng đầu ngón tay chắc nịch đặt lên môi cô, nương theo ánh sáng từ bên ngoài, cô có thể nhìn thấy rõ nụ cười bí hiểm của Vưu Nhiên, anh nói: "Anh chỉ bị đau nửa đầu thôi."

"..." Thẩm Thiển bỗng nhiên cảm giác như bầu trời đang sụp xuống.

Vưu Nhiên có thâm ý khác vuốt ve môi Thẩm Thiển, có một chút không một chút, ánh mắt dịu dàng như có thể vắt ra nước, anh sâu kín nói: "Anh muốn thế nào được thế đó, hửm?"

Thẩm Thiển không tỏ ra yếu thế mà cắn ngón tay anh. Vưu Nhiên chỉ hơi hơi nhăn mày, chứ không có biểu cảm gì nhiều lắm. Thẩm Thiển hài lòng nhả ra, cười vô cùng đắc ý, "Anh tất nhiên là muốn thế nào được thế đó, nhưng em cũng có thể muốn kháng cự thế nào thì kháng cự thế đó."

"À?" Vưu Nhiên hơi hơi nheo mắt lại, đôi mắt xếch dài nhỏ, xinh đẹp nhìn cô từ đầu đến chân, nhìn đến mức Thẩm Thiển cũng sởn tóc gáy, cô có cảm giác lúc này mình chỉ là một con gà đang xù lông trước mắt một con sói đội lốt cừu đang cáu kỉnh. Chẳng lẽ anh muốn bá vương ngạnh thượng cung?

Vưu Nhiên bỗng nhiên cười ha ha, bình tĩnh tự nhiên làm vẻ mặt buồn ngủ, "Mệt rồi, ngủ đi."

Đột nhiên anh "lãnh đạm" ngược lại còn dọa Thẩm Thiển hơn, cô ngờ nghệch "A" một tiếng, nhìn Vưu Nhiên ngã lên giường đưa lưng về phía cô ngủ. Thẩm Thiển đờ đẫn nhìn chằm chằm vài giây, mới phản ứng lại, anh không muốn làm chuyện đó.

Vì sao cô lại chột dạ chứ? Thẩm Thiển co đầu rụt cổ cũng nằm xuống theo, nhưng lại quay đầu về phía lưng Vưu Nhiên, hơn nữa còn nhìn chằm chằm...

Bỗng nhiên, Vưu Nhiên xoay người một cái, quay mặt về phía cô, trợn tròn mắt nhìn cô, "Sao còn chưa ngủ?"

"Em... Em ngủ ngay đây." Giọng Thẩm Thiển có chút bất ổn, cô vội vàng nhắm mắt lại. Nhưng nhắm mắt một hồi lâu mà vẫn không buồn ngủ, cô lại đành phải lén mở to mắt. Nào ngờ vừa mở mắt lại thiếu chút nữa là Thẩm Thiển sợ chết khiếp, Vưu Nhiên vẫn còn đang nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa ý nghĩ sâu xa. Anh nhếch miệng cười: "Dáng vẻ như là đang có tâm sự ngổn ngang?"

Thẩm Thiển ho khan, "Nói... Hôm nay anh rất lạ." Đúng là bi ai à, cô đã quen với việc Vưu Nhiên nhào vào mình, lần này không như vậy, cô ngược lại cảm thấy khác thường, đây là bi kịch kiểu gì chứ.

"Em muốn anh bình thường?" Vưu Nhiên nhướng lông mày, thâm ý nhìn cô.

Thẩm Thiển rầu rĩ không đáp. Kỳ thật cô cũng rất mâu thuẫn, rốt cuộc cô muốn anh bình thường hay khác thường? Hiện tại cô cũng không muốn ngủ, cứ cứng rắn ép mình ngủ như vậy, ít nhất cũng phải trằn trọc thật lâu. Nếu để anh bình thường, có khả năng cô sẽ bị mệt. Suy đi nghĩ lại như thế khiến Thẩm Thiển rất rối rắm. Cô dường như đang đấu tranh, mà Vưu Nhiên lại rất thích thú chờ cô đấu tranh xong, tuyệt đối không chủ động cầm thú một phen.

Cứ như vậy, anh cởi quần áo, sau đó lên giường, vô cùng thoải mái nói: "Anh cởi rồi đấy, em cứ tùy ý."

Tên đại gian đại ác này...

Răng nanh Thẩm Thiển bắt đầu nghiến ken két, cô đột nhiên cường thế sà vào Vưu Nhiên, nâng mặt anh lên nói, "Đến đây đi."

Vưu Nhiên hơi sửng sốt, anh vừa mới bị Thẩm Thiển cợt nhả đấy sao. Vưu Nhiên là ai cơ chứ, sao có thể để cho một cô gái đứng ở thế chủ động, anh không cần tốn nhiều sức, phản công một cái, áp đảo cô trên giường, thấp giọng cười khẽ: "Em đúng là


Polly po-cket