
tượng dáng vẻ giúp
cô tắm của một người đàn ông thích sạch sẽ như vậy, nhưng anh đã làm.
Hơn nữa khi hôn nhân của bọn họ đang trong khoảng thời gian cuối cùng,
vẫn thủy chung kiên trì, làm không biết mệt.
Dĩ nhiên, mỗi lần tắm cũng không đơn thuần, ở trong cái bồn tắm to như
thế bị anh xoa bóp, thời điểm cô được vớt lên, bình thường đã nửa hôn mê hoặc mềm nhũn như vũng bùn. Anh dùng khăn tắm lớn bọc lại cô, đặt lên
giường, cũng không vì thế để cô ngủ mất, mà sẽ không ngại phiền toái hôn cô, hôn trán cô, mắt, đôi môi, cổ, vành tai, xương quai xanh...
Trong phương diện nào nhu cầu của anh cũng rất mạnh. Mặc dù lúc hai
người mới kết hôn, anh về nhà rất ít, nhưng một khi đã về sẽ ấn cô ở
trên giường, cả đêm hoan tình. Lúc cô tỉnh lại, đã sớm không thấy anh
bên cạnh. Trong một khoảng thời gian rất dài, Kê Thanh có cảm giác mình
gặp mộng xuân, nhưng mộng xuân sẽ không để lại dấu vết, mà trên người cô lại lạc hạ những dấu vết bầm tím khắp người.
Ngay từ đầu anh đã tương đối không dịu dàng, cảm giác đêm đầu tiên gần
như là tê tâm liệt phế. Nếu không phải trong lòng có tình yêu với anh
chống đỡ, cô sợ rằng cuối cùng làm không được... Sau lại dần dần thành
thói quen, mà đã thành thói quen thì càng mất đi tất cả sức chống cự.
Lại nói đến mất thể diện. Mới rồi trong phòng truyền nước biển, thời
điểm anh hôn cô, cô không ức chế được cái cảm giác khẽ run, nhịp tim kia sao dồn dập mà hốt hoảng, cùng thời điểm anh hôn cô lần đầu tiên giống
nhau...
Kê Thanh không hiểu, mục đích dây dưa với cô của Phong Cẩm Thành là gì? Trong nhận thức của Kê Thanh, người đàn ông này chưa bao giờ quấn quýt
bám chặt với phụ nữ. Anh quá kiêu ngạo, hơn nữa cô có cái gì? Muốn thùy
mị không có thùy mị, muốn dáng người không có dáng người, gia thế cũng
mất, tuổi cũng mau đến đầu ba rồi, gần như cái gì cũng không được, mà
đứa con cũng không phải anh thích, anh muốn.
Anh từng nói với cô: “Có đứa nhỏ rất phiền toái, chúng ta đời này không cần sinh, chỉ cần có hai người sống qua ngày yên tĩnh”. Lúc anh nói lời này, hai người đang ngồi trên xích đu ở ban công phơi nắng. Dù mới đầu
mùa đông, ánh nắng ấm áp rơi trên người Kê Thanh, lại làm lòng cô bắt
đầu phát rét.
Người đàn ông này không phải loại người kiểu cách, thích chính là
thích, không thích chính là không thích. Vì vậy, anh nói không thích trẻ con, thì bọn họ sẽ vĩnh viễn không có con, cho dù có anh cũng sẽ không
để cô giữ. (aoi: đùa chứ, hổ dữ còn không ăn thịt con, chị toàn nghĩ quá = =)
Tâm tình đang nhảy nhót bỗng chốc ngã vào đầm sâu lạnh lẽo trong nháy mắt.
Quãng ngày tiếp theo là điều Kê Thanh không muốn nhớ lại nhất. Chuyện
của ba, bộ dáng mẹ kế chỉ vào cô mắng cô vong ân phụ nghĩa, còn có Phong Cẩm Thành liên tục mấy đêm không về ngủ, làm cô thiếu chút nữa nổi điên trong thời kì đầu mang thai.
Cô rất mềm yếu, là người phụ nữ không có trách nhiệm, gặp phải chuyện
chưa bao giờ chịu tiến lên, chỉ biết lùi bước trốn tránh. Vì vậy cô
chạy, chạy hai năm, cuối cùng vẫn buộc cô phải đối mặt?
Kê Thanh đột nhiên phát hiện, so với hai năm trước, giờ cô có dũng khí
hơn, không phải để đối mặt mà là bảo vệ, bảo vệ cuộc sống yên tĩnh hiện
tại của cô, bảo bảo vệ đứa con gái nhỏ của cô. Tiểu Tuyết là tất cả của
cô, cô không muốn để con bé chịu bất kì tổn thương nào, lại càng không
nói đến bị chính ba ruột chán ghét...
Rốt cuộc một chiếc xe trống từ xa chạy tới, dừng trước mặt Kê Thanh. Tay Kê Thanh đặt lên cửa xe, vừa mở ra, liền bị một đôi tay nắm chặt. Phong
Cẩm Thành phất tay với tài xế bên trong một cái, trực tiếp đóng cửa xe,
không cho phép Kê Thanh cự tuyệt trực tiếp kéo về sau, đi tới trước xe
anh, mở cửa, hơi dùng sức quăng cô vào trong xe.
Phong Cẩm Thành ngồi lên xe, cúi người nghiêng đầu nhìn cô. Kê Thanh
không tự chủ được rụt người một cái, cả người gần như dính lên cửa xe.
Tay có ý muốn mở cửa xe, lại tốn công vô ích. Hai người ở trong một
không gian bịt kín, Kê Thanh có thể cảm thấy rõ ràng, Phong Cẩm Thành
đang vô cùng tức giận.
“Em có ý gì?” Mấy chữ này gần như từ trong răng Phong Cẩm Thành nặn đi
ra, làm trong lòng Kê Thanh run rẩy mấy cái, nhưng cũng hiểu, có một số
chuyện cuối cùng vẫn phải mặt đối mặt nói rõ, trốn tránh không giải
quyết được vấn đề gì.
Nghĩ đến đây, Kê Thanh cố nâng dũng khí ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào
mắt Phong Cẩm Thành, không có ý vị trốn tránh nữa: “Chuyện đó, Cẩm
Thành, chúng ta đã ly hôn... Hơn nữa cũng qua hai năm...”.
Phong Cẩm Thành ánh mắt âm âm, từ lúc gặp mặt, người phụ nữ này toàn
đem chuyện ly hôn treo ngoài miệng, giờ lại nhắc nữa làm Phong Cẩm Thành khó chịu cực kì. Anh cảm thấy, mình đã rất rộng lượng rồi. Mặc kệ hai
năm trước thế nào, anh đều không tính toán truy cứu, người phụ nữ này
lại muốn cùng anh nói rõ. Được, nếu cô muốn nói rõ, liền nói đi.
Phong Cẩm Thành môi mỏng khẽ mấp máy, lông mày nhíu lại, lạnh nhạt ngồi thẳng người dậy, lấy ra một điếu thuốc, châm lên nhét vào miệng, hít
một hơi, thản nhiên nói: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, ly hôn là chuyện
hai bên vợ