
đàn ông ấy biến mất làm ra loại chuyện quấn quýt dây
dưa. Đây chính là mẹ, người phụ nữ có cốt khí nhưng lại ngốc nghếch.
Có ba mẹ là ví dụ trước mắt, Kê Thanh bắt đầu đối với hôn nhân của
mình, không ôm tính toán cái gì mà thiên trường địa cửu. Dù sao cô cũng
vô cùng tự biết mình. Nói đến dòng dõi, nhà bọn họ có thể coi là với cao Phong gia; nói đến điều kiện, so với những danh viện thục nữ kia, cô
thật không đáng nhắc tới, dung mạo không khuynh quốc khuynh thành, cũng
không phải loại xinh đẹp hại nước hại dân. Cho nên, có thể gả cho anh,
đã là kì tích trời cao ban cho, cái gì mà đầu bạc răng long, cô rất rõ
ràng, vì thế cũng tương đối lý trí.
Phong Cẩm Thành đem áo khoác len lông cừu khoác lên người cô, vạt áo
cùng lắm chỉ đến đầu gối của mình, khoác lên người cô, gần như dài đến
mắt cá chân, cả người bao lại trong áo khác của anh, càng lộ vẻ kiều
nhỏ.
Phong Cẩm Thành khẽ thở dài, đột nhiên phát hiện, bản thân so với Hồ
Quân cũng không mạnh mẽ hơn là bao. Vô luận trước đó chuẩn bị bao nhiêu
lời hung ác, nghĩ tới bao nhiêu lần, khi thấy người phụ nữ này nên trừng phạt cô thế nào, nhưng hiển nhiên trước mặt có thể thấy, anh thế nhưng
lại không nỡ...
Cô gái nhỏ này nhìn qua so với hai năm trước càng làm người ta yêu mến, cái bộ dáng rõ ràng khiếp sợ lại lấy hết dũng khí đối mặt với anh, hơn
nữa còn làm anh mềm lòng.
Phong Cẩm Thành chưa bao giờ cảm thấy mình là người đàn ông dễ mềm
lòng, nhưng ở bên cạnh vợ, mặc dù kiên định như sắt đá, lòng cũng không
cứng nổi.
Tục ngữ nói không sai, anh hùng khó qua ải mĩ nhân. Vợ anh mặc dù không thể coi là mỹ nhân, anh vẫn như cũ không qua được, không qua được làm
sao bây giờ? Không qua được thì chỉ có thể đem cô thu vào trong ngực
mình, cả đời này cô đừng nghĩ chạy nữa, anh sẽ không cho cô cơ hội lần
thứ hai. Ly hôn càng đừng suy nghĩ đến, cái đơn quái quỷ đó, đã sớm bị
anh vứt vào lò sưởi đốt thành than rồi.
Cho nên, mặc kệ cô nghĩ thế nào, đời này cô chỉ có thể là vợ của Phong Cẩm Thành anh.
Kê Thanh cúi nhẹ đầu, ôn thuận lên xe Phong Cẩm Thành. Đương nhiên Phong
Cẩm Thành cho rằng, hai người bọn họ nếu đã gặp lại, thì phải trở về nhà ở thành phố B. Mặc dù còn chưa rõ cô tránh anh cái gì, nếu đã tìm anh
thì chuyện cũ cũng sẽ bỏ qua, cô nên biết điều hơn. Cho nên, khi Kê
Thanh đưa tay đè lại cái tay anh chuẩn bị vặn chìa khóa, anh ngẩn người
một cái, tiếp theo cau mày nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt Kê Thanh chỉ đối mặt với ánh mắt anh trong chốc lát, liền nghiêng đầu đi: “Cám ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện, tôi chỉ muốn nói với anh một tiếng... Ừ... Khuya lắm rồi, tôi nên về nhà, cái đó, hẹn gặp lại...”.
Lắp ba lắp bắp biểu đạt hết ý của cô, cũng không để ý đến phản ứng ngạc nhiên của Phong Cẩm Thành, nhanh chóng bỏ áo khoác của anh ra, mở cửa,
xuống xe. Liên tiếp một xâu các động tác vô cùng cấp tốc, nhất định là
đã sớm lên kế hoạch tốt lắm rồi.
Phong Cẩm Thành mím môi, mắt khẽ nheo lại, người phụ nữ này đang khiêu
chiến cực hạn của anh. Phong Cẩm Thành cũng lần đầu phát hiện, không
phải do ảo giác của mình, tách nhau 2 năm, lá gan vợ anh thật lớn thêm
không ít. Hơn nữa nhìn bóng dáng nhỏ bước đi thật nhanh về phía trước
kia, tức giận trong lòng Phong Cẩm Thành gần như không thể ngăn lại.
Anh sai lầm rồi, cô gái nhỏ kia căn bản không hiểu thế nào là đạo lý kiến hảo tựu thu (chuyện tốt, cơ hội tốt thì phải biết nắm bắt lấy). Đối với cô, anh không thể quá mềm lòng, mềm lòng một chút, là cô sẽ
cùng anh hất mũi lên mặt, khởi động, lái xe, trực tiếp đuổi theo...
Kê Thanhh vọt tới lối đi bộ chuẩn bị bắt taxi. Đường phố đêm đông trong trẻo lạnh lùng dị thường, đừng nói taxi, ngay cả xe khác cũng ít thấy.
Kê Thanh ở trong gió rét run run đơn độc đứng giữa trời, cũng không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe taxi nào, ánh mắt lại đã quét về phía Phong Cẩm Thành đứng cách đó không xa.
Dòng xe BMW series 7 không nhiều, hơn nữa đêm khuya đỗ đầu đường, hơn
nữa, có một đại suất ca như vậy tựa vào đầu xe hút thuốc lá, rất khó có
thể bỏ qua.
Anh nghiện thuốc không nặng, nhưng cũng có. Anh ở nhà hút thuốc nhiều,
mùi nồng đậm, có loại mùi vừa dày vừa nặng, dính trên người anh, không
tẩy đi được. Thời điểm mỗi khi anh ôm cô, chui vào ngực anh, cô đều có
thể cảm nhận được ti ti lũ lũ, mùi vị không giống thuốc lá bình thường,
rất dễ chịu.
Sau lại suy nghĩ một chút, Kê Thanh cảm thấy, nguyên nhân có lẽ là do
người tình trong mắt là Tây Thi. Cô thầm mến anh nhiều năm vậy, khuyết
điểm trên người anh đều thành ưu điểm, cô đâu còn có thể làm rõ đúng
sai. Cho nên nói, khi một người phụ nữ yêu một người đàn ông sẽ trở
thành kẻ ngốc, ngốc từ đầu đến cuối...
Phong Cẩm Thành dập tắt điếu thuốc trong tay, khoanh tay nhìn cô gái
nhỏ trước mắt. Người phụ nữ này không thể xem như con thỏ yếu ớt, có thể vô cùng kiên cường ngang bướng, không chịu thuận theo anh, cũng có chút nóng nảy.
Trong cuộc sống hôn nhân một năm của hai người, đa số thời gian cô luôn trầm mặc, hiền hoà, im lặng. Khi đó cô không đi làm, anh cũng không để
cho cô đi làm,