
ủ được ôm tay mình hạ xuống, khẽ cúi đầu, đến bên chỗ y tá, nhanh chóng tháo bình nước đã được truyền xuống.
Cô y tá chắc là người mới, lúc rút kim có chút khẩn trương, hơi đau.
Cũng may đau một cái thì xong. Đè chỗ bị kim đâm, Kê Thanh quay đầu nhìn Phong Cẩm Thành. Cuộc điện thoại vừa rồi làm Kê Thanh hoàn toàn trở về
thực tế, cô và Phong Cẩm Thành, bây giờ tuyệt đối không thể có dính
dáng, nếu để anh phát hiện...
Kê Thanh không tự chủ được rùng mình, người đàn ông này cô không chọc
nổi, Kê Thanh vô cùng tự hiểu lấy mình. Mà cô sau khi làm ra chuyện kia, đời này cũng không nghĩ tới cùng anh tiếp tục. Thật ra suy nghĩ một
chút, cho dù không phải cô kêu dừng, thì hôn nhân của hai người đoán
chừng cũng sẽ đi vào ngõ cụt, anh căn bản không yêu cô không phải sao,
không có tình yêu, hôn nhân làm sao tiếp tục được...
Phong Cẩm Thành từ nãy đến giờ vẫn còn nghĩ, người vừa rồi trong điện
thoại là ai? Hoặc là nên nói, có quan hệ gì với vợ anh? Đối với Kê
Thanh, Phong Cẩm Thành tự nhận mình hiểu rất rõ, bởi thế ban đầu đồng ý
kết hôn, cũng bởi vì nhìn trúng cô gái nhỏ tính tình đơn giản này. Có lẽ đã nhìn quá quen đám phụ nữ trang điểm diêm dúa tâm tư phức tạp rồi,
anh nghĩ vợ mình là một người phụ nữ đơn giản cũng tốt, giúp anh được
yên bình ở nhà.
Quan hệ gia đình ba vợ anh có chút phức tạp, nhưng vòng sinh hoạt của
vợ anh lại vô cùng đơn giản, đơn giản đến có chút kì cục. Bạn học kiêm
khuê mật, chỉ có một người gì đó tên Tử Thấm. Đối với người không quan
trọng, Phong Cẩm Thành trước sau như một không quan tâm, cho dù là khuê
mật của vợ anh cũng thế.
Chỉ gặp qua một hai lần, thậm trí ngay cả diện mạo cũng không nhớ, tên
nhớ được, chẳng qua bởi thấy hiếm gặp. Nhưng hiển nhiên, vừa rồi trong
điện thoại khẳng định không phải Tử Thấm, nếu không, cô không cần thiết
phải lén lén lút lút như thế...
Cái từ này, Phong Cẩm Thành dùng một chút cũng không oan uổng, vợ anh
vừa rồi như thế, chính là coi anh như kẻ trộm mà đề phòng. Từ khi gặp
lại đã qua vài giờ, Phong Cẩm Thành mới đột nhiên ý thức được, anh và vợ đã tách nhau ra hai năm, có một số chuyện anh không biết, cảm giác như
thế làm Phong Cẩm Thành vô cùng khó chịu.
Phong Cẩm Thành cầm áo khoác khoác trên lan can lên, đi tới. Kê Thanh
mẫn cảm phát hiện, cô y tá rút kim cho cô, hai mắt gần như biến thành
hình trái tim, cầm cuốn vở lớn cố che dấu, bộ dáng muốn nhìn mà không
dám, làm Kê Thanh không khỏi nghĩ tới mình trước kia. Ánh mắt cũng rơi
vào người đàn ông đang sải bước tới chỗ mình kia, đường nét tuấn mĩ,
thân hình cao ngất, Kê Thanh không khỏi nghĩ đến câu miêu tả hình dung
của ông cụ tổ Kê Khang nhà cô, vi vu giản dị, cởi mở thanh cao...
Một chiếc áo sơ mi trắng chất liệu tốt bao lấy nửa người trên dẻo dai
của anh, cà vạt đã tháo xuống, nút áo mở rộng mấy cái, bỏ đi một chút
nghiêm cẩn cùng bảo thủ, thêm được một phần mị lực hấp dẫn không kiềm
chế được, rất mê người.
Dường như bất kì chỗ nào lúc nào, người đàn ông này đều muốn ngẩng mặt
trông lên, nhìn lâu, cổ sẽ chịu không nổi, nhưng khi anh cúi đầu sẽ phát hiện, thì ra trông lên đã thành một thói quen, cúi đầu, sẽ càng không
phù hợp...
Kê Thanh cũng không muốn ở nơi này nói gì với anh cả. Mới rồi mặt mũi
cô gần như bị vứt sạch. Ở nơi thế này mà ôm hôn trước mặt mọi người,
thậm chí còn quên chỗ này là bệnh viện, trừ bọn họ ra, bên kia còn có
mấy bệnh nhân cũng truyền nước biển, còn có y tá... Kê Thanh cúi đầu cố ý không nhìn, cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt như có như không
ném lên người cô...
Ra khỏi phòng truyền nước biển, Kê Thanh đi vô cùng nhanh, nhưng cô
chân ngắn dáng nhỏ, cô đi hai bước, Phong Cẩm Thành đi một bước là có
thể vượt qua. Vì vậy, từ của chính phòng cấp cứu đi ra, cô đã có chút
thở hổn hển, Phong Cẩm Thành vẫn một bộ dáng lững thững khí định thần
nhàn, đi theo sau cô.
Giờ đã hơn mười một giờ tối, ban đêm đầu đông, gió lạnh phất qua, có
chút lạnh thấu xương. Khẽ ngẩng đầu, có thể nhìn thấy ánh đèn sáng bàng
bạc rã rời từ xa, cùng đường phố có chút vắng lặng lạnh lùng dưới ánh
đèn.
Đột nhiên nhìn lên, nơi này cùng thành phố B, cùng dạng là đô thị lớn,
cùng dạng sau khi ồn ào hạ xuống, đều hướng đến bóng đêm trầm tĩnh, có
chút mưa bụi lất phất lạnh lẽo, nhưng cũng mênh mông không giới hạn. Nơi này không phải thành phố B, nơi này là thành phố T, cùng thành phố B là láng giềng, cũng là một đô thị khác.
Lựa chọn chỗ này làm nơi đặt chân, Kê Thanh cũng không biết là vì sao.
Nơi này là địa phương mẹ sinh ra, cũng là địa phương ba mẹ đi học. Ba mẹ ở nơi này, có một ký ức lãng mạn. Trời mưa, mẹ không mang ô, ba vừa
đúng lúc đi ngang qua cho mẹ mượn, sau đó mẹ giữ cái ô, rất rõ ràng trở
thành người yêu, sau khi tốt nghiệp liền kết hôn.
Nghĩ đến bọn họ khi đó rất yêu nhau, nhưng hai người yêu nhau như vậy,
lúc cô năm tuổi liền li hôn. Mặc dù cuộc sống làm hao mòn tình yêu,
nhưng lưu lại những kí ức đẹp nhất không thể quên. Kê Thanh có lúc cảm
thấy mẹ vẫn còn rất yêu ba, nhưng mẹ tự ái, không cho phép bà sau khi
tình yêu của người