
au
khi có tháng một tuần và phải tuyệt đối sạch sẽ mới có thể chữa trị. Cô
nghĩ, chỉ cần làm được cô chắc chắn sẽ có những đứa con đáng yêu, nghĩ
vậy thôi trên gương mặt cô đã có nụ cười.
***Dội nước cho tỉnh, tiếp tục xử phạt.
Bác sĩ nói muốn thông ống dẫn trứng phải hơn một lần , với lại là sau
khi có tháng một tuần và phải tuyệt đối sạch sẽ mới có thể chữa trị. Cô
nghĩ, chỉ cần làm được cô chắc chắn sẽ có những đứa con đáng yêu, nghĩ
vậy thôi trên gương mặt cô đã có nụ cười.
Dưới phòng xử lý, An Thần như vua cao cao tại thượng ngồi ở trên đài
cao, quỳ dưới chân là một nam một nữ, hai người này chính là bắt cóc
Tiểu An An, Doãn Phỉ Phỉ, còn một người chính là đội trưởng bảo vệ trực
ban hôm đó- Hướng Khuê.
Hai người quỳ gối trên mặt đất lạnh như băng run lẩy bẩy, còn chưa biết có lạnh không nhưng trong lòng đã phát rét rồi.
An Thần nhịp nhịp chân , không thèm nhìn họ một cái, chỉ lấy ly trà từ tay Dạ Thương từ từ thưởng thức.
Gió lạnh ù ù thổi xào xạc trên mấy cây đại thụ nơi xa xa, người chung
quanh không dám thở mạnh một, lão Đại lúc này, hơi thở từ trong thân
thể tản mát ra ngoài vô cùng lạnh lẽo, chỉ là lẳng lặng ngồi ở chỗ đó,
nhưng thật ra so với bình thường càng tăng thêm sự kinh khủng.
"Mang lên." .
Nghe được giọng nói lạnh lẽo , Doãn Phỉ Phỉ cùng Hướng Khuê cả người vừa run lên.
Hai người bọn họ, cũng đã biết thủ đoạn độc ác của An Thần, nhất là Doãn
Phỉ Phỉ, lần trước ở trong trang viên chứng kiến xử lí Mộ Dung Kiệt,
cho tới bây giờ, mỗi buổi tối trong mơ cô cũng không thoát được cơn ác
mộng đó.
Hình cụ mang lên, đếu là do Dạ Thương lấy từ căn phòng giam Tiểu An An
về, lão Đại nói rồi, dùng hình cụ của mình đối phó bọn họ thì sẽ dơ bẩn
hình cụ, nếu đối phương có, sẽ dùng chính nó ngược lại cho đối phương .
Nhìn mấy thứ hình cụ tàn khốc này, An Thần nhíu mày dữ dội, nghĩ đến
những thứ này chút nữa là dùng trên người con trai mình, cả người nháy
mắt phát ra hơi thở tàn bạo, khát máu.
"Lão Đại, van cầu anh, tôi biết rõ sai lầm rồi. . . . . ." .
Ngay cả biết lúc này nói gì đều không được rồi, theo tự nhiên, trước khi chết thường giãy giụa cầu xin.
"Lão Đại, không cần, cầu xin anh, cầu xin anh.. . . . . ." .
Hướng Khuê gào khóc thảm thiết, An Thần nghe được nhíu mày lại sâu hơn một
chút, trong đôi mắt để lộ ra cảm giác chán ghét nhường nào.
Một gã không có tiền đồ, sao có thể xứng đáng làm thủ hạ của anh chứ,
khó trách hắn có thể quỳ dưới gấu quần của người đàn bà đê tiện này.
Vẫy tay, trực tiếp có người mang hắn lôi đi, thật chỉ làm anh thấy thật dơ bẩn.
Còn lại một mình Doãn Phỉ Phỉ quỳ trên mặt đất, cô càng thêm hoảng sợ
muốn ngất xỉu, tay nổi gân xanh, có thể chính mính răng va vào nhau cầm
cập, bên dưới nhiệt độ ẩm thấp len lõi vào mà cô không hề hay biết.
Trong mắt An Thần sự chán ghét càng tăng thêm một phần, đều có mỉa mai cùng đắc ý .
"Gia hình, trước bắt đầu dùng kim châm." .
Anh một khắc cũng không muốn gặp lại người phụ nữ này, hành hạ chết sớm một chút cho mau kết thúc.
Nhìn thấy một thuộc hạ cầm kim châm vừa dài vừa nhỏ đi về phía cô, Doãn
Phỉ Phỉ cũng nhịn không được nữa thất thanh la hoảng lên, giọng run lẩy
bẩy, bay theo cơn gió, nếu không phải đây là sứ giả của thần chết, chắc
chắn bị tiếng kêu sợ hãi thê lương này hồn bay phách tán.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Nửa giờ trôi qua, mười đầu ngón tay của Doãn Phỉ Phỉ đã sớm không nhận
ra máu thịt, máu tươi từ trong ngón tay chảy xuống rơi trên mặt đất
trong nháy mắt ngưng kết thành băng, màu sắc thật diêm dúa, lẳng lơ.
“Dội nước cho tỉnh, tiếp tục xử.”
Tưởng bất tỉnh là xong chuyện sao? đâu có chuyện dễ dàng như vậy.
Anh chàng bảo vệ đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, chuyện đem kim châm hành hạ người phụ nữ này sao lại rơi trúng người anh chứ.
Loại cảm giác này, còn không bằng cho cô một đao chết tốt nữa.
Tưởng bất tỉnh là xong chuyện sao? đâu có chuyện dễ dàng như vậy.
Anh chàng bảo vệ đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, chuyện đem kim châm hành hạ người phụ nữ này sao lại rơi trúng người anh chứ.
Mùa đông khắc nghiệt, đã vậy còn mang một chậu nước lạnh hất từ trên xuống, làm cho cô lạnh thấu tim gan.
Thân thể phát run dữ dội, mới vừa ngồi dậy liền ngã nhào xuống, máu thịt trên tay va chạm mặt đất, đau nhói tận tim gan.
"A ————-" .
Loại cảm giác này, còn không bằng cho cô một đao chết tốt nữa.
Tiếng kêu thê lương của cô, càng làm nội tâm của An Thần tăng thêm phần tàn nhẫn.
"Như thế nào? Rất thoải mái có đúng hay không?" .
Khóe miệng của anh, nâng lên nụ cười lạnh lẽo tàn ác, sau đó đứng lên, nhàn nhã dến gần.
Trong mắt Doãn Phỉ Phỉ tràn đầy ý hận, thiếu đều muốn tỏa ra ngoài
Anh, đúng, cũng là bởi vì anh, mà mình mới khổ sở như vậy, cho tới bây giờ anh cũng không hiểu, yêu anh, thật sự có lỗi sao?
Tại sao phải nhận sự đối đãi như vậy, so với Tô Thiển cô thua kèm điểm nào?
Ha ha Doãn Phỉ Phỉ cô yêu anh, muốn gấn anh thêm một chút nữa, chịu ấm ức gả cho người lớn hơn mình hơn 40 tuổi.
Tại sao anh không thấy những gì mình đã làm, chỉ vì một người phụ nữ, vô tâm vô tình mà tổn thươn