
g cô.
Xứng đáng không? Bây giờ suy nghĩ một chút, có thật xứng đáng không?
"An. . . An Thần. . . anh có thể hay không cho tôi cảm giác thoải mái không ." .
Cô hiện tại không còn muốn gì nữa rồi, bị vô số người đàn ông chà đạp
trong sáu năm, cô đã sớm nản lòng thoái chí, cho đến khi được người cứu
ra ngoài, nói là có thể cho cô một cơ hội trả thù, cô cũng không suy
nghĩ nhiều mà chấp nhận .
Đúng vậy, đã sống không bằng chết, có một cơ hội đặt ở trước mặt của mình, làm sao mình có thể sẽ bỏ qua cơ hội báo thù này.
Là cô quá ngây thơ rồi, An Thần tốt nhất đừng dây vào, đặc biệt là vợ và con trai anh, cô đây tự tìm cái chết mà.
Hiện tại, cô chỉ mong anh mở lòng từ bi cho cô chết thật thoải mái.
An Thần đã giật ra khóe miệng, cười lạnh: "Thoải mái? Thoải mái! Cô có xứng không?”
Làm ra chuyện này, đã vượt khỏi sự kiểm soát của anh, còn dám mở miệng
xin anh cho chết thoải mái sao? cô nghĩ anh tốt như vậy sao?
Lời
nói vừa ra, doãn Phỉ Phỉ cũng biết không còn đường sống, Đúng vậy a, lúc này, anh nhất định là không xử chết cô không bỏ qua , mong anh cho
sự thoải mái, chẳng phải là nằm mơ ban ngày?
Cười khổ, thân thể xụi lơ trên mặt đất, cô hiện tại, thật sự là cá nằm trên thớt, mặc người chém giết.
"Còn đứng ngây đó làm gì, tiếp tục." .
Con mắt của An Thần , so với gió lạnh trong ngày mùa đông càng làm cho
người ta thấu xương, đó là một loại sợ hãi phát ra từ nội tâm— lạnh.
Cô suy nghĩ nhiều lần cắn lưỡi tự sát, nhưng mà toàn thân trên dưới một
chút hơi sức cũng không có, thậm chí cảm thấy đến nỗi ngay cả nháy mắt
một cái mắt cũng khó khăn.
Một thủ hạ nắm bàn tay chặt của cô,
cảm thấy thật sự không thể xuống tay rồi, lúc này mới nắm chân của cô
mà dâm vào, nếu như nói đâm tay móng
tay là tim hư liệt phổi , như vậy ghim móng chân chính là khiến doãn Phỉ Phỉ cảm thấy sống không bằng chết .
Kim châm từng cái rút ra đâm vào, mang theo máu tươi, mặc cho bọn họ thưởng thức cảm giác kích thích.
Đây là một đám ma quỷ, thật sự là một đám ma quỷ.
Nhưng là, cô chỉ nghĩ cho mình, lại không nghĩ đến Tiểu An An, chỉ là
đứa bé còn nhỏ như vậy mà dùng thủ đoạn đê tiện với nó, An Thần sac có
thể bò qua cô
Cha là người tốt, là người thật tốt.
Nhưng là, cô chỉ nghĩ cho mình, lại không nghĩ đến Tiểu An An, chỉ là
đứa bé còn nhỏ như vậy mà dùng thủ đoạn đê tiện với nó, An Thần sac có
thể bò qua cô.
Cả một buổi chiều, An Thần ngồi ở trên đài cao
nhìn qua các loại hình cụ dùng trên người Doãn Phỉ Phỉ một lần, cơ thể
vững như bàn thạch, thậm
chí, khóe miệng vẫn khẽ vểnh lên, coi như một xem trò vui.
Cho
đến khi anh nhìn chán rồi, mệt mỏi, lúc này mới khoát tay, có người
trực tiếp xử lý chúng, lúc này doãn Phỉ Phỉ, đã sớm ngất đi 800 lần.
"Xử lý hết bên dưới, chỉ có người chết, mới sẽ không tạo thành uy hiếp đối với người khác." .
Khóe miệng của anh, lần nữa dứt khoát một câu, cả người cũng lộ ra một cỗ tà khí.
Bảo vệ cửa không khỏi toàn thân cứng đờ, lão Đại thanh giọng lạnh như
băng lại ác độc, tuyệt đối so với gió lạnh mùa đông càng làm cho người
ta run lên.
Dạ Thương gật đầu, lão Đại nói gì anh cũng sẽ làm, chỉ tiếc Bân Tử vẫn
còn trên đường trở về nước, chuyện tốt như vậy bị anh bỏ lỡ, trở lại
nhất định phải kêu la một lúc không thôi.
Lúc An Thần trở lại biệt thự, hơi thở thô bạo đã sớm biến mất hầu như
không còn, ở trước mặt vợ con anh tuyệt đối là người cha, người chồng
tốt, mặc dù một lúc nào đó cũng sẽ nghiêm khắc một chút.
"Cha." .
Nhìn thấy An Thần xuất hiện ở cửa lớn, Tiểu An An lập tức vứt bỏ món đồ
chơi trong tay chạy ra đón,gương mặt đáng yêu cười to làm An Thần nhìn
mà trong lòng ấm áp dễ chịu .
Tiểu An An vừa đi lên liền ôm bắp đùi của anh mè nheo: "Cha, sao cha đi lâu như vậy." .
Tiểu An An đột nhiên nhiệt tình cũng làm cho An Thần có chút không chịu
nổi, nhưng anh cũng biết, tên nhóc này từ khi anh cứu ra ngoài tới nay,
cảm giác sợ hãi đối với anh, cũng đã không còn nhiều.
Người
nghiêm nghị lại lạnh lùng, trước sau như một, vậy mà nhóc muốn lảm nũng
với anh, bao năm nay trong lòng nhóc anh rất uy nghiêm không có
gì là đáng sợ.
"Mẹ đâu? Sao con chơi có một mình." .
"Mẹ với dì Nhiễm đi ra ngoài, nói sẽ về liền." .
An Thần ngồi xổm người xuống ôm lấy nhóc, đi tới ghế sa lon ngồi xuống,
để cho anh ngồi ở trên đầu gối mình, nghiêm túc suy nghĩ tới đứa con
trai này của mình .
"Con thỏ nhỏ chết kia, con không phải gọi cha là cha xấu xa nữa hả ?" .
An Thần không nhịn được, liền muốn chọc nhóc.
Tiểu An An lên tiếng cười, lắc đầu: "Cha không phải xấu xa, người nào mới là xấu xa, cha là người tốt, là người thật tốt." .
An Thần khóe miệng co giật, không phải nhóc con đang nói anh là người tốt, thật sự tốt sao.
"Cha là người tốt?" .
Cái danh xưng người tốt này, dám dùng để nói anh sao ? Ngược lại thật lý thú đây.
Anh trước giờ không có hiền lành gì, để lên đến vị trí ngày hôm nay, anh đã làm rất nhiều việc xấu, kể cả giết nhiều người.
Tiểu An An thấy An Thần vẻ mặt khẽ hoảng hốt, vội vàng ôm cổ của anh
không để cho anh mất hồn, giống như lo lắng An Thần