Snack's 1967
Bà Xã Nghịch Ngợm

Bà Xã Nghịch Ngợm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322224

Bình chọn: 8.5.00/10/222 lượt.

ra thì cũng không có nghiêm trọng như vậy,

"Tôi chỉ là . . . . ."

"A! Thì ra là là anh lo lắng hôm nay tôi tới nhà anh có mục đích khác, dọc đường mới hỏi chuyện của tôi hả?" Tất Hạnh Trừng còn đáng nghi ngờ tự hỏi, xã trưởng bình thường rất trầm lặng sao hôm nay lại phá lệ hỏi cô nhiều vấn đè thế, "Ai nha! Yên tâm, mặc dù anh có đẹp trai, nhưng cá muối hay rau cải mỗi người đều có sở thích riêng, cũng có nhiều phụ nữ không thích kiểu như anh."

"Đây là bao biện sao?" Từ nội tâm Nhĩ Đông Thần phát ra nghi ngờ, những lời này mặc dù là muốn để anh yên tâm, nhưng hình như nghe rất chói tai thì phải. . . . . .

"Không phải bao biện, tôi nói bề ngoài của anh tuấn tú tài hoa, rất khó để có người không thường thức, nhưng cũng không thể người nào gặp anh cũng yêu thích được. . . . . ." Cô nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát nên giải thích lời nói kia của cô thế nào, "Ý của tôi là, không có cái gì là quá hoàn mỹ cả , nếu mọi người đều thích anh, đó không phải là chuyện quá quỷ dị sao?"

Thấy cô rất thành tâm, không có điểm ác ý, Nhĩ Đông Thần dở khóc dở cười, cô đây là đang an ủi lòng anh sao, không phải mỗi người phụ nữ đều là Sói hoang? Cô đây là không hiểu lầm cái gì? Anh đây cũng sợ ngày nào đó bị phụ nữ ngày ngày vây lấy, mỗi ngày đều phải lo lắng đối phó.

Tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng vang lên, Tất Hạnh Trừng cười xin lỗi anh một cái rồi quay đầu nghe điện thoại, Nhĩ Đông Thần đúng lúc có cơ hội để quan sát cô thật kĩ.

Áo T shirt màu xám tro, quần jean, tóc buộc đuôi ngua, cũng không trang điểm, cô cũng không phải phụ nữ có ánh mắt trong veo, nhưng phong cách rất tươi trẻ tự nhiên, lúc không nói chuyện nhìn rất uyển chuyển, sau này chung đụng xem ra rất thú vị đây.

Như chính cô nói, thực sự rất bộc trực, thẳng thắn có trắng trợn phải rồi trắng trợn rất buồn cười.

"Tớ biết rồi! Tiểu Lam có nói sáu giờ rưỡi gặp nhau ở quán lẩu cay. . . . . . Tại sao phải đổi chỗ? Vậy cậu đi bác sĩ sao?" Âm thanh của Đường Vi hoàng khan khan rất yếu, Tất Hạnh Trừng không nghe thấy gì áp sát tai vào điện thoại, "Tôi cảnh cáo cậu, cậu hôm nay không đi bác sĩ, chủ nhật không cho phép cùng mọi người đi ra ngoài. . . . . . Người nào quan tâm cậu à? Tớ là sợ cậu lấy bệnh. . . . . . Cậu còn dám nói! Cậu trở về Đài Loàn trước một ngày, tớ không phải nói cậu nước lạnh lắm phải giữ ấm sao? Còn không phải quan tâm cậu, tớ sớm biết cậu dễ bị cảm, mỗi lần bị cảm lại bộ dáng nhếch nhác. . . . . . Cảm động cái gì á! Nói cho cậu biết tự lo cho mình cho tốt đi?"

Tất Hạnh Trừng hiểu người chị em tốt của cô mỗi lần bị bệnh là giả chết, bởi vì cô ấy rất sợ phải đi gặp bác sĩ với lười uống thuốc, dứt khoát ra lệnh: "Phiền chết! Trước tiên đi bác sĩ, uống thuốc xong gọi lại cho tớ! Tối nay tớ sẽ tìm cậu, nếu để tớ biết cậu không đi bác sĩ, còn lừa gạt tớ, cậu sẽ chết chắc!"

Tất Hạnh Trừng buồn bực cúp điện thoại, vừa quay đầu lại nhìn thấy Nhĩ Đông Thần, cô mới ý thức tới mình vẫn còn ở nhà người ta, "Ha ha! Thật ngại quá, đó là bạn thân của tôi, mấy ngày trước ra nước ngoài tham gia cuộc thi thiết kế thời trang, mỗi lần rời Đài Loan lại bị cảm, vì đxa quá quen thuộc nên chúng tôi nói chuyện sẽ không khách khí."

Nhĩ Đông Thần chỉ cười không nói, nghe giọng điệu cô nghe điện thoại, anh hoàn toàn không hoài nghi cô và người gọi tới có giao tình tốt, nếu không sao lại nói sợ lây bệnh cảm, còn nói muốn kiểm tra thân thể người kia xem có dưỡng bệnh tốt không? Xem ra ở phương diện quan tâm tới người khác, cô vừa mạnh miệng vừa thẳng thắn!

Tất Hạnh Trừng lại cảm thấy một hồi hoa mắt, mặc dù cô không có ý tưởng gia nhập vào nhóm hâm mộ xã trưởng, nhưng cô không hề có phòng bị, tại đối diện trực tiếp với nụ cười chết người này, không có người phụ nữ bình thường nào có thể đỡ nổi!

"Xã trưởng, tính cách của anh nên ương ngạnh thêm một chút, không nên quá ôn hòa, nói không chừng có thể giảm bớt số đào hoa." Cô xuất phát từ lòng tốt mà khuyên nhủ.

"A, là thế này phải không?" Ôn hòa? Nhĩ Đông Thần lại lần nữa mỉm cười, thì ra là cô cho rằng anh chủ động bày ra vẻ mặt ôn hòa đó với mấy người phụ nữ kia, là do tính anh quá tốt, cho nên, ở trong mắt cô, anh trở thành tên đàn ông ba phải.

Là ý nghĩ của cô hoàn toàn khác biệt với người thường, còn những người phụ nữ quen lượn lờ trước mắt anh, làm sao có thể nói những câu như thế?

Nhĩ Đông Thần không thích làm chuyện xấu, cũng không thấy mình là một tên đàn ông xấu xa, thậm chí còn ghét làm người xấu, cho nên mới không dứt khoát từ chối bướm hoa xung quanh; anh cũng không thèm để ý đôi lúc cũng có cái hư vinh được ái mộ, rảnh thì chơi đùa riết thời gian, đôi lúc anh thường tự hỏi: anh như vậy thì được xếp vào hạng đàn ông nào đây?.

"A, không đúng!" Tất Hạnh Trừng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, "Lúc anh không bình thường, độ đào hoa cũng không có giảm bớt đâu."

"Cái gì mà lúc tôi không bình thường ?" Nhĩ Đông Thần nghi ngờ nhíu mày hỏi.

"Chính là lúc anh cầm máy ảnh chụp hình đó!" Cô rất mực nghiêm túc giải thích, sau đó nhàn nhạt nhìn anh, "Xã trưởng, anh trời sinh đã là dạng đàn ông rất có sức quy