
g,
chỉ nhớ vừa rồi, tay của cô rất là tê.
Trình Hiểu Quân nhếch môi: “Xong rồi!”
Trần Hiểu Quân ngơ ngác gật đầu: “Đúng là cử động được rồi!”
Đã không sao rồi.
Trình Hiểu Quân vẫn cười cười, nhìn phản ứng chậm chạp của
cô: “Thật sự đã xong rồi!”
“Xong rồi thì sao?” Sao cứ nói mãi làm gì? Trần Hiểu Quân
quay đầu lại, nhìn chằm chằm quỷ đáng ghét đang cười rạng rỡ.
“Xong rồi thì xong rồi!” Trình Hiểu Quân đáp lại lần nữa.
Trần Hiểu Quân trợn mắt, rồi nheo mắt: “Cậu đang nhái lại lời
tôi sao?”
“Bây giờ mới phát hiện à?” Trình Hiểu Quân cười cười, “Xem
ra cậu thật sự tỉnh rồi.”
Sao nhìn quỷ đáng ghét lại nghiêm túc thế này? Thật là quái
nhân! Khoan đã? Quần áo của mình… còn ký túc xá của mình…?
“Quần áo là cậu giặt sao? Vệ sinh cũng là cậu làm hả?” Không
thể nào, sao quỷ đáng ghét lại giúp cô giặt quần áo, dọn phòng cơ chứ?
Trình Hiểu Quân hỏi ngược lại: “Không phải là tớ thì chẳng lẽ
là cậu mộng du làm à?” Sau đó, anh trả cái ghế về chỗ cũ, “Cho dù vậy, tớ cũng
không nỡ nhìn cậu làm việc lúc ngã bệnh thế này.”
Trần Hiểu Quân không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cả đống
quần áo bay phất phơ trên ban công. Thật kỳ lạ, đây thật sự là quỷ đáng ghét
sao? Sao cô lại thấy không giống cậu ta lúc trước tí nào cả… Đặc biệt là những
lời cậu ta nói, cái gì mà thích, cái gì mà quan trọng nhất là bệnh của mình,
cái gì mà không nỡ, tại sao quỷ đáng ghét lại nói ra những lời như vậy?…
Trình Hiểu Quân thấy người ta đang nằm không nói gì, nhìn đồng
hồ trên tay, mình đã ngủ gần ba tiếng rồi? Trình Hiểu Quân đoán chắc hẳn bệnh của
Quân Quân cũng đỡ được phần nào: “Quân Quân, cậu đói bụng chưa?”
Một lát sau, Trần Hiểu Quân quay đầu lại, tinh thần đã tốt
hơn nhiều, cô dựa vào giường, dùng giọng điệu của nữ hoàng, nói: “Quỷ đáng
ghét, tôi muốn ăn cá kho, bao tử cay, cánh gà ngũ vị, cà tím nướng tiêu, còn
có…”
“Quân Quân, bệnh của cậu vẫn chưa hết, không nên ăn những
món quá nhiều dầu mỡ hay quá mặn.” Trình Hiểu Quân cắt ngang Trần Hiểu Quân:
“Trừ những món đó ra, cậu còn muốn ăn món nào khác không?”
Trần Hiểu Quân bướng bỉnh nói: “Tôi mặc kệ, tôi đói muốn chết
rồi, tôi muốn ăn mấy món đó, cậu đi mua cho tôi đi.”
Trình Hiểu Quân nhanh chóng thích ứng với sự thay đổi này của
Quân Quân, trước kia được lãnh giáo nhiều quá rồi, đến độ bây giờ cảm thấy nó
quá là bình thường: “Được rồi, tớ đi mua đồ ăn, cậu mau uống nước đi, khi bị cảm
thì phải uống nhiều nước mới mau khỏi.”
Trần Hiểu Quân cầm ly nước lên, hoàn toàn không có ý định uống
nước, đưa cho Trình Hiểu Quân, ra lệnh: “Nhanh lên đi, cậu muốn bỏ đói tôi à?!”
Ai bảo cậu nói nhiều điều kỳ lạ như vậy làm gì, cậu làm tôi khó chịu, tôi không
để cho cậu thoải mái, nếu không chẳng phải tôi bị lỗ rồi hay sao, hừ, cũng là
do quỷ đáng ghét cậu tự chuốc lấy thôi!
Cũng may Trần Hiểu Quân đang ở trong phòng, không ai nhìn thấy,
nếu như bị người khác nhìn thấy cô ra lệnh cho anh như với nô lệ thế này, chắc
chắn lại có sóng gió nổi lên nữa.
Trình Hiểu Quân vốn còn định dặn dò Quân Quân uống thuốc,
nhưng suy nghĩ lại, cảm thấy nói ít còn hơn nói sai, không thể để cho Quân Quân
tức giận được, vì vậy anh nhanh chóng đi mua cơm trưa.
Bây giờ mà đến căn tin chắc chắn là không có gì ăn, Trình Hiểu
Quân dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến tiệm ăn ngoài trường, mua các món ăn mà Trần
Hiểu Quân thích rồi chạy về ký túc xá. Anh thở hổn hển, dọn thức ăn vào mâm:
“Được rồi đây, Quân Quân!” Sau đó, anh đặt mâm thức ăn xuống trước mặt Trần Hiểu
Quân.
Trần Hiểu Quân thấy quỷ đáng ghét mang về toàn những món
mình thích, lại nhớ đến dáng vẻ mệt mỏi lúc vừa rồi của anh, chiếc đũa cầm
trong tay vẫn không có dấu hiệu nhúc nhích …
“Quân Quân, không muốn ăn sao? Tớ nhớ đây đều là những món cậu
thích ăn mà!” Trình Hiểu Quân lo rằng Quân Quân sẽ không thích.
“Quỷ đáng ghét, cậu… Rõ là…” Trần Hiểu Quân không biết nên
hình dung tâm trạng giờ phút này của mình như thế nào, vừa vui vẻ, lại vừa khó
chịu…
“Sao vậy?” Trình Hiểu Quân không hiểu, nét mặt của Quân Quân
là sao? Anh đã ngắm nhìn cô nhiều năm, nhưng chưa từng thấy nét mặt này của
Quân Quân.
“Cậu, đúng là…” Trần Hiểu Quân như rống lên, “Người hầu
ngoan!”
Trình Hiểu Quân ngơ ngác nhìn Quân Quân, một hồi lâu sau mới
hiểu Quân Quân đang nói gì, anh không nói gì nữa…
Kết quả, chiều hôm đó, Trần Hiểu Quân hành hạ người hầu
ngoan này lên rồi xuống, chạy qua rồi chạy lại, không cho một phút nghỉ ngơi…
[Nhật ký'> Mình, muốn cậu chú ý đến mình!
Quân Quân ngã bệnh, Quân Quân luôn khỏe mạnh cũng bị bệnh,
mình thật sự rất lo lắng, nếu hôm ấy mình không đến sân tập ngắm Quân Quân,
phát hiện thấy cậu ấy có chút kỳ lạ, về nhà gọi điện thoại lại không nhận, chạy
đến ký túc thì dì quản túc giải thích mãi mới chịu cho vào thì không biết chừng
giờ cậu ấy đang nằm trong bệnh viện rồi. Học y thật là có lợi, không những giúp
được Quân Quân mà còn có thể quang minh chính đại chăm sóc cậu ấy. Hôm bị bệnh ấy,
dù Quân Quân đã sai vặt mình mệt mỏi vô cùng, nhưng nhìn gương mặt phấn chấn, từ
từ có sức sống trở lại