
gu.”
Trình Hiểu Quân thầm nói trong lòng: Quân Quân cậu, thật sự
cũng có lúc ngốc lắm đó…
Trình Hiểu Quân vươn tay sờ trán của Quân Quân, vẫn còn hơi
nóng: “Quân Quân, nằm xuống nghỉ ngơi thêm chút nữa đi.”
Trần Hiểu Quân gật đầu, ăn uống no đủ xong, cô cũng thấy hơi
mệt, xem ra bị bệnh không phải là một chuyện dễ chịu: “Hôm nay là thứ năm, bây
giờ đã chín giờ rưỡi rồi, cậu không cần đi học sao?”
“Không sao, tớ đã xin nghỉ rồi.” Anh vắt khô cái khăn trong
tay, lau mặt sạch sẽ cho Trần Hiểu Quân.
“Xin phép?” Trần Hiểu Quân nhíu mày, “Chẳng phải ngày nào cậu
cũng nhiều tiết học lắm sao, vậy cậu…”
Trình Hiểu Quân không cho Quân Quân nói tiếp nữa: “Không cần
lo lắng, tớ đọc sách là được rồi, quan trọng là cậu phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Sau đó, lại vắt khăn lần nữa, rồi lại lau mặt giúp Quân Quân lần nữa.
“Đọc sách là được hả?” Trần Hiểu Quân bĩu môi, “Vậy chẳng
khác gì nói cậu thông minh.” Trần Hiểu Quân tự động bỏ qua nửa câu sau của
Trình Hiểu Quân ngược lại còn nói móc là anh tự cao.
Bất đắc dĩ, Trình Hiểu Quân đành lảng sang chuyện khác: “Uống
thuốc rồi nghỉ ngơi đi, đừng nói nhiều nữa.”
“Hừ!” Cô uống thuốc mà quỷ đáng ghét đưa đến, sau đó không
nói gì nữa, sao cậu ta càng ngày càng nói nhiều thế, trước kia yên lặng tốt biết
bao! Càng nghĩ, Trần Hiểu Quân càng thấy mí mắt nặng trĩu, bắt đầu thấy buồn ngủ,
trước lúc nhắm mắt lại vẫn thấy khó hiểu, sao mình lại quên không đuổi quỷ đáng
ghét ra ngoài…
Trình Hiểu Quân thấy cô ngủ rồi thì đứng dậy dọn dẹp những
thứ vô dụng trên bàn, tối qua anh không ngủ được, lo cô tỉnh lại sẽ không có
người chăm sóc nên cứ ngồi đó với Quân Quân trắng đêm, trên bàn vẫn còn hộp cơm
tối qua anh mang đến, bây giờ không cần nữa thì vứt đi vậy. Dọn dẹp xong, đi vứt
rác về, nhìn quần áo của Quân Quân trong nhà vệ sinh, biểu tình nháy mắt trở
nên không được tự nhiên, anh quay đầu lại, nhìn thoáng qua Quân Quân đang ngủ
say sưa, chần chừ một chút rồi vẫn đi vào…
Trình Hiểu Quân lau khô tay, nhìn quần áo đã được mình giặt
sạch sẽ, đang phơi trên ban công, cứ tưởng là chỉ có một bộ chưa giặt thôi, ai
mà ngờ tối qua vô ý lấy ra mới phát hiện vẫn còn nữa, Quân Quân là người thích
sạch sẽ, chắc hẳn do gần đây quá bận nên mới không có thời gian để giặt đồ! Anh
nhìn quanh căn phòng, ngoài trên bàn học vất đại hai cuốn sách thoạt nhìn hơi lộn
xộn, những cái còn lại đều rất ngăn nắp sạch sẽ. Chỉ cần quét sơ qua một chút,
một lúc sau anh kéo cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Trần Hiểu Quân.
Quân Quân lúc ngủ không dữ dằn tí nào, thoạt nhìn vẫn còn vẻ
đáng yêu như trẻ con, khóe miệng còn hơi hơi nhếch lên, có lẽ là đang mơ một giấc
mơ đẹp? Trong mơ… không biết có mình không… Anh với tay cầm lấy tay của Quân
Quân, nhiệt độ trong lòng bàn tay của Quân Quân khá cao, làm cho cả người anh
như cảm nhận được nhiệt độ của nó, thứ nhiệt này lan tỏa cả người anh, đập cùng
tim anh…
Ít khi được ở gần Quân Quân như thế này, Trình Hiểu Quân như
một người nghiện ma túy, ngắm nhìn Trình Hiểu Quân đang ngủ say mà không chớp mắt,
giống như đang tham lam bồi thường cho những việc trước kia. Nếu như Quân Quân
tỉnh lại, nhất định không cho phép anh ngồi bên cạnh cô, nhìn ngắm cô thế này…
Trình Hiểu Quân thở dài, không biết đến khi nào Quân Quân mới cho phép mình ngồi
gần bên cô ấy như thế này đây? Có lẽ còn rất lâu, rất lâu nữa…
Trình Hiểu Quân khẽ nghiêng đầu, lấy trán của mình chạm vào
trán của Quân Quân, xem chừng đã hạ sốt rồi, trách sao lại ngủ ngon như vậy, cười
hệt như một đứa con nít vậy. Trình Hiểu Quân nhìn xuống sóng mũi cao của cô, rồi
lại xuống đôi môi hồng hồng của cô, lưu luyến nhìn thật lâu rồi ngồi đàng hoàng
lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi Trần Hiểu Quân… Anh lại cúi người, nhanh chóng
đặt lên môi cô một cái hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, sau đó thỏa mãn
ngồi ngay ngắn bên cạnh Trần Hiểu Quân, nắm tay cô, từ từ nhắm mắt lại…
Trước khi ngủ, không quên thì thầm bên tai cô: Quân Quân,
mình đã đánh đấu rồi, từ bây giờ, cậu, là của mình…
Trần Hiểu Quân tỉnh lại là do trong mơ cánh tay cô bị yêu
quái bắt lấy, dù cô có giãy dụa thế nào thì cũng không rút tay ra được, đến khi
cảm thấy tay như bị gãy ra cũng là lúc cô tỉnh dậy: “A…” Tay cô thật sự không
nhúc nhích được: “Đau quá …”
Trình Hiểu Quân cũng tỉnh lại: “Quân Quân, cậu dậy rồi sao?”
Một phút trước, đôi mắt Quân Quân vẫn còn mơ màng, một phút
sau đã có thể lườm nguýt Trình Hiểu Quân: “Cậu muốn đè đứt tay tôi luôn hả?”
Trình Hiểu Quân phát hiện mình đang nắm chặt tay Trần Hiểu
Quân không buông ra, còn đặt đầu gối lên trên tay của Quân Quân. Anh nhìn Quân
Quân: “Tớ không cố ý, tê lắm hả?”
Trần Hiểu Quân trợn mắt, không nói lời nào.
Trình Hiểu Quân nóng lòng, vén tay áo của Quân Quân lên: “Để
tớ đấm bóp giúp cậu một chút là hết thôi…”
Trần Hiểu Quân thất thần nhìn quỷ đáng ghét đang dịu dàng đấm
bóp cho cô…
“Được rồi!” Trình Hiểu Quân buông tay cô ra, nhìn Quân Quân
đang ngồi đực mặt ra: “Sao lại ngẩn người thế?”
“Xong rồi hả?” Trần Hiểu Quân cử động tay, đầu óc cô trống rỗn