
án quỷ này.
Qua một ngày, Trần Hiểu Quân lại phải về nhà chung với tên
chán quỷ, dĩ nhiên là nhà Tần Uyển Linh. Trước khi vào nhà, để có thể thuận lợi
thoát khỏi việc kiểm tra, cô không quên dặn dò tên chán quỷ: “Bài tập hôm nay giao
cho cậu, tớ đi ngủ, nếu không xong bài tập thì cậu cứ chờ xem!”
Trình Hiểu Quân yên lặng nhìn Quân Quân, cuối cùng vẫn gật đầu
đồng ý.
Tần Uyển Linh thấy ngày nào hai đứa trẻ cũng học hành vất vả
nên chuẩn bị một bữa ăn thật thịnh soạn, cơm nước no nê rồi, Tần Uyển Linh lại
thúc giục hai đứa bé đi làm bài tập. Nhà của Tần Uyển Linh rất rộng, bởi chỉ có
hai người nên cô cố gắng cho con trai điều kiện học tập tốt nhất, vì thế hai
năm trước, Tần Uyển Linh chuyển phòng ngủ nhỏ của con thành phòng sách để con học.
Nếu không thì Trần Hiểu Quân sẽ không thể giả vờ học hành dễ dàng đến vậy.
Ở trong phòng sách chưa được bao lâu, Trần Hiểu Quân đã bắt
đầu thấy chán nản: “Còn ba bài nữa lát nữa tôi làm tiếp, tôi đi vào trong xem
sách, nếu dì vào nhớ bảo tôi, dì mà phát hiện tôi không học bài, tôi nhất định
sẽ lấy sách đè chết cậu!” Nói xong, cô đi đến giá sách trong phòng.
Trình Hiểu Quân nhìn bài tập có năm bài, mà đến ba bài vẫn
chưa xong, nhìn lại thời gian, mới bảy giờ rưỡi, thời gian vẫn còn sớm nên nói:
“Khi nào mẹ đến tớ sẽ gọi, nhưng mà cậu nên ngồi gần tớ một chút, nếu không mẹ
nhất định sẽ phát hiện cậu đang lười biếng.”
Trần Hiểu Quân nhìn lên kệ sách, thấy một cuốn《
Năm ngàn năm Trung Quốc》 dành cho trẻ em, nghĩ thầm, hôm qua
cô ngồi ở đây đọc cuốn sách này, suýt nữa bị dì phát hiện cô không chịu học,
nhìn lại vị trí gần tên chán quỷ kia, nếu như dì tới, cô không cần vội vàng hấp
tấp che giấu nữa. Sao hai ngày trước cô không nghĩ ra chứ? Chán quỷ, coi như cậu
cũng có chút đầu óc.
“Được
rồi!” Trần Hiểu Quân cầm lấy cuốn sách, trở về vị trí cũ, “Cậu nhìn cho kỹ một
chút, tôi mà bị dì phát hiện, tôi sẽ nói là cậu không muốn dạy tôi, là cậu cho
tôi ngồi chơi đó!”
Trình Hiểu Quân không để ý đến những lời cưỡng từ đoạt lý của
Quân Quân, thấy Quân Quân ngồi xuống cạnh mình, cậu cười tủm tỉm, tiếp tục làm
bài tập,
Trần Hiểu Quân không để ý đến tên chán quỷ này nữa, chăm
chăm nhìn cuốn sách, ha ha, quyển sách này đúng là rất thú vị, thì ra là trước
kia Trung Quốc có nhiều chuyện lý thú đến vậy.
Trình Hiểu Quân làm bài tập được một lát thì quay sang nhìn
Quân Quân, dáng vẻ khi Quân Quân chăm chú đọc sách thật là đáng yêu, ngây ngô!
Trình Hiểu Quân nhìn lại đống bài tập mà Quân Quân vẫn chưa làm xong, Quân Quân
không hề ngu ngốc chút nào, chỉ là không chịu chú ý đến việc học thôi…
Qua chừng một tiếng đồng hồ, Tần Uyển Linh bưng hai ly sữa
vào phòng: “Quân Quân, Hiểu Quân, làm xong bài tập chưa?”
“Vẫn
còn ba bài nữa ạ.” Trần Hiểu Quân nhìn tên chán quỷ, cười đáp.
“Vẫn
chưa làm xong à? Cứ đặt xuống trước đi, uống sữa xong hẵng làm tiếp!” Tần Uyển
Linh đặt hai ly sữa lên bàn, cầm vở bài tập của hai người lên, mỉm cười lắc đầu:
“Quân Quân còn phải cố gắng nhiều lắm!”
Trần Hiểu Quân gật đầu “Vâng!” một tiếng rồi buồn bực uống sữa
tươi.
Tần Uyển Linh cũng không hỏi tại sao trong thời gian dài như
vậy vẫn chưa làm xong bài tập, chỉ quay sang đưa sữa tươi cho Hiểu Quân: “Hiểu
Quân, bài tập và việc học của Quân Quân giao cho con đó, nếu Quân Quân vẫn
không học tốt, bác Trần sẽ rất đau lòng, mà mẹ cũng thấy khó chịu.”
Trình Hiểu Quân liếc nhìn phản ứng của Quân Quân, cô dùng
cái ly để che đi ánh mắt sắc nhọn của mình, Trình Hiểu Quân lập tức gật đầu:
“Con biết rồi, con nhất định sẽ làm cho thành tích của Quân Quân khá hơn.”
“Tốt
lắm, các con cứ tiếp tục đi, mẹ không quấy rầy nữa.” Không bao lâu sau, trong
phòng sách chỉ còn lại hai người.
“Bài
tập của cậu làm xong chưa đó?!” Trần Hiểu Quân lấy cây bút gõ gõ bài tập của
mình.
“Làm
xong rồi.” Trình Hiểu Quân thành thật trả lời.
“Lấy
ra!” Trần Hiểu Quân thô lỗ giật lấy cuốn tập của chán quỷ, “Tôi muốn tịch thu!”
Trình Hiểu Quân không hề bất mãn chút nào, để mặc cho Quân
Quân giật cuốn tập đi.
Trần Hiểu Quân cũng không rảnh để cố kỵ phản ứng của Hiểu
Quân, chép bài xong lại tiếp tục đọc sách. Trình Hiểu Quân ngồi bên cạnh, suy
nghĩ thật lâu rồi mới mở miệng nói: “Quân Quân?”
“Có
chuyện gì?” Đang bận rộn chép bài nên cô không rảnh để hắng giọng với cậu.
“Cậu
thích đọc sách lắm sao?” Trình Hiểu Quân cẩn thận nhìn Quân Quân, không hề bỏ
qua một nét mặt nào của cô.
“Thích!”
Trần Hiểu Quân đương nhiên trả lời.
“Nhưng
bác Trần về cậu sẽ không được đọc nữa, bác Trần nhất định không cho cậu đọc những
quyển sách này.” Trình Hiểu Quân cảm giác, đây là lần đầu tiên Quân Quân hưởng ứng
cậu đến vậy.
“Aiz!”
Trần Hiểu Quân đặt bút xuống, cau mày, nét mặt buồn rầu vô cùng, “Đúng vậy, năm
ngày nữa ba sẽ về, tôi không được đọc sách nữa rồi, Chán quỷ? Rốt cuộc cậu muốn
nói cái gì? Muốn đuổi tôi đi à?”
Dưới con mắt “ác độc” của Quân Quân, Hiểu Quân thoáng lùi bước,
nhưng lại tiếp tục hiên ngang hỏi: “Quân Quân… Cậu có muốn tiếp tục đọc sách ở
đây không?”
“Cậu
đang nói gì vậy?” Trầ