
u chọc, một đứa thì hung hăng nóng nảy, một đứa thì
hiền lành trầm lặng…
Chỉ chốc lát sau họ đã về tới nhà, Trần Hiểu Quân là người
ra khỏi xe cuối cùng. Ờ! Khi dì đi ra khỏi xe rồi, Trần Hiểu Quân mới nói nhỏ với
Trình Hiểu Quân đứng phía sau, giọng oán giận: “Mày, thật đáng ghét!”
(Nhật Kí Ngày….) Cao hứng.
Hôm nay tôi được đến trường mới, thầy nói với mẹ tôi rất
thông minh, để tôi học năm thứ hai, mẹ nghe thế liền rất vui lòng, tôi cũng
nhìn mẹ cười như thế. Học năm mấy, không hẳn là tôi quá để ý, chỉ cần mẹ vui
lòng thì tôi cũng sẽ vui vẻ theo. Mẹ đi sau thầy đưa tôi đến trước cửa lớp học,
nơi này không có người nào, không có cái gì tôi quen biết, tôi có chút sợ sẽ lại
giống như những người bạn ở nhà trẻ, không người nào muốn chơi chung với tôi.
Nhưng khi thầy giáo gọi tên tôi, tôi bỗng nghe được một âm thanh quen thuộc, là
cô ấy! Thì ra cô ấy tên là Trần Hiểu Quân, coi như là tôi và cô ấy, trùng
tên,…! Tôi rất cao hứng hướng ánh mắt nhìn về phía cô ấy, nhưng mà…
Cô ấy không thích tôi, tôi bước đi không vững, khí lực không
lớn, vậy nên cô ấy mới chán ghét tôi đến như vậy!? Tôi cảm thấy khó xử, không
dám nhìn cô ấy nữa, hình như mỗi lần cô ấy để ý đến tôi là tâm trạng lại không
tốt, tốt nhất là không nên chọc cho cô ấy tức giận nữa.
Tan học, mẹ và chú tới trường đón chúng tôi. Nhưng cô ấy vừa
thấy ba đã muốn đổi tên, tại sao nhất định phải như thế? Nghĩa là không muốn
chung tên với tôi ư, nhưng tôi, lại rất thích…
Chú không đồng ý yêu cầu của cô ấy, tôi biết tôi lại một lần
nữa lại làm cô ấy mất hứng, tôi nép vào sau mẹ, không muốn cho cô biết rằng tôi
rất vui. Cuối cùng chú nghiêm túc cự tuyệt mong muốn của cô ấy. Trùng tên đây…Mẹ
và chú quyết định sau này sẽ gọi tôi là Hiểu Quân còn gọi cô ấy là Quân Quân.
Quân Quân, nghe cũng rất êm tai!
Trên đường trở về nhà, chú nói sau này muốn nhờ mẹ tôi giúp
đón cô ấy, cô ấy nghe thấy bèn rất cao hứng đồng ý, tôi cũng rất vui, như vậy cả
hai không chỉ học chung, ở trường có thể gặp cô ấy, về nhà cũng có thể đi cùng
nhau. Tôi nghĩ là cô ấy cao hứng như vậy chắc đã bớt ghét tôi một chút rồi,
nhưng cô ấy lại nhanh chóng mất hứng trừng mắt nhìn tôi, hay là cô ấy không muốn
ở cùng chỗ với tôi… Không càn gấp gáp, sau này cả hai cùng học chung, cùng tan
học, chắc chắn sẽ có một ngày cô ấy không ghét tôi nữa.
Giờ đây, cô ấy và tôi đã có cùng một cái tên, tôi đã tiến gần
cô ấy thêm một bước…
Nháy mắt, hai năm đã trôi qua, Trần Hiểu Quân và Trình Hiểu
Quân bây giờ không cần cha mẹ đưa đón nữa, nhưng thỉnh thoảng Tần Uyển Linh tan
việc sớm vẫn sẽ đến đón hai đứa trẻ. Trong hai năm này hai Hiểu Quân dường như
chỉ dùng ánh mắt để trao đổi, dĩ nhiên quyền chủ động trao đổi về cơ bản cũng bị
Trần Hiểu Quân chiếm đoạt. Tóm lại, chỉ cần cô mất hứng, mặc kệ nguyên nhân có
phải do Trình Hiểu Quân hay không, chỉ cần nhìn thấy cậu xuất hiện trước mắt là
sẽ trút giận lên người cậu, Trần Hiểu Quân quyết liệt nhìn chằm chằm vào cậu,
ai kêu cậu xuất hiện vào lúc cô không vui làm chi?
Trình Hiểu Quân dĩ nhiên còn oan uổng hơn so với Đậu Nga,
hai năm qua trừ giờ tan học ra, hai người căn bản không có cơ hội gì để “trao đổi”
cả, cậu đã cố gắng không chọc đến Quân Quân, cũng không làm những chuyện mà cô
chán ghét rồi, nhưng cho dù tâm trạng tốt đến mấy, Quân Quân nhìn thấy cậu thì
vẫn cứ trừng mắt. Trình Hiểu Quân biết Quân Quân không thích cậu, ghét cậu,
không muốn thấy mặt cậu, nhưng cậu chỉ dám thừa nhận trong yên lặng, không nói
lời nào cũng sẽ không trừng mắt trở lại, chỉ là tan học rồi thì lặng lẽ đi theo
sau cô, chờ mẹ hoặc chú đến đón.
Buổi trưa trước khi Tần Uyển Linh đưa hai đứa trẻ đến trường,
đã dặn dò buổi chiều không thể tới đón hai đứa, muốn hai người bọn họ sau khi
tan học nhất định phải cùng nhau về nhà. Trải qua hai năm nay, Trần Hiểu Quân
đã xem Tần Uyển Linh như một ngôi nhà thứ hai, cho dù rất ghét cũng như không
muốn nhìn tên quỷ kia, nhưng cô vẫn học cách biến cậu thành không khí, không để
ý đến cậu. Trần Hiểu Quân và Tần Uyển Linh ngày càng gần gũi tự nhiên, tình cảm
dĩ nhiên cũng càng lúc càng nồng đậm, Trước mặt Tần Uyển Linh, Trần Hiểu Quân
không còn là một cô bé vì không muốn tình hình xấu đi mà ấm ức không chịu mở miệng
như lúc ban đầu nữa. Vậy nên Trần Hiểu Quân dứt khoát đồng ý với yêu cầu của Tần
Uyển Linh, cho dù có đi về cùng nhau thật hay không, dì cũng không biết, cái
tên chán quỷ kia, nhất định sẽ không tố cáo cô trước mặt dì.
Hôm nay đến phiên Trần Hiểu Quân trực nhật, cho nên đây là lần
đầu tiên Trần Hiểu Quân chủ động tìm Trình Hiểu Quân.
“Này, chán quỷ, hôm nay tôi phải trực nhật, hết giờ học cậu
về nhà một mình, đừng chờ tôi.” Trần Hiểu Quân đi tới chỗ Trình Hiểu Quân đang
làm bài tập tuyên bố. Trần Hiểu Quân không nhớ từ khi nào, cô đã gán cái biệt
danh “Chán quỷ” cho Trình Hiểu Quân, cô không có gọi cậu là Trình Hiểu Quân
cũng không gọi cậu là Hiểu Quân, nhưng cô sẽ không ngu ngốc gọi cậu như vậy trước
mặt dì.
Trình Hiểu Quân đang chăm chú làm bài tập, nghe thấy Quân
Quân l