
ưởng Văn. Lâm
Đại không thể nhẫn nại thêm được nữa, đẩy cửa văn phòng của Mạch Khiết nói đầy
hứng khởi:
- Mạch Khiết, cậu nhìn thấy
rồi chứ? Nhìn thấy rồi chứ? Tưởng Văn rốt cuộc đã đắc tội với ai, lần này chị
ta thật quá thảm!
Mạch Khiết khẽ ngẩng đầu, lộ
ra nụ cười vui vẻ rất thuần khiết:
- Có lẽ là người của Vu Môn
làm.
Lâm Đại nói:
- Mình cũng nghĩ như vậy.
Tổng biên tập của M Beautiful
khoác tay ông chủ của Vu Môn. Tin tức này truyền ra ngoài vậy người được lợi
nhất chính là Vu Môn, đây là hành động gây nên hiệu ứng mạnh! Thật không ngờ
Tưởng Văn lại có thể thích được một người đã luống tuổi, còn là rượu nước hai
nữa chứ.
Mạch Khiết mím môi cười, nói
đầy vẻ cay nghiệt:
- Lấy người đã ly dị mới có
thể được lên xe xuống ngựa chứ!
Lâm Đại giơ tay ra, những
móng tay dài được tô vẽ đẹp đẽ giơ ra trước mắt Mạch Khiết, ngón tay bẹo má
Mạch Khiết:
- Cậu đấy, khôn lỏi đều dồn
cả vào việc ăn nói ngoa ngoắt thôi, đến khi nào mới có tinh thần cầu tiến hơn
đây, sau này mình còn phải nhờ cậu giúp đỡ nữa đấy!
Mạch Khiết thầm cười khẩy
trong lòng, xem ra trong lòng Lâm Đại đã chắc chắn mình chiếm được cái ghế tổng
biên tập rồi.
Cô ta lả lướt bước ra ngoài
như “cành liễu trong gió” để lại hương thơm ngào ngạt, nụ cười của Mạch Khiết
dần biến mất, trong mắt ánh hào quang lạnh lẽo.
Nếu như cô ta lên chức tổng
biên tập, vậy thì cái câu cửa miệng không biết sẽ nói mãi đến tháng nào năm
nào, có lẽ sẽ còn bổ sung thêm một câu “may mà cậu có mình cất nhắc”… Cứ nghĩ
đến đây, trong buồng tim của Mạch Khiết liền trào dâng những dịch thể vô cùng
khó chịu. Lâm Đại cho rằng họ là bạn của nhau, thật sự là bạn của nhau sao?
Chẳng qua chỉ bởi vì mình có giá trị lợi dụng mà thôi.
Mạch Khiết mở cửa sổ ra, ném
chiếc USB có chứa ảnh gốc từ tầng hai mươi ra ngoài cửa sổ, tiêu hủy dấu vết,
không còn có thể đối chứng được. Cô nghĩ một cách độc ác, Tưởng Văn ơi là Tưởng
Văn, lấy ông chủ tóc trắng bạc phơ của Vu Môn đó có lẽ là lựa chọn tốt nhất cho
chị đấy.
Lúc này đây, ở văn phòng làm
việc của Tưởng Văn, Tưởng Văn đã khóc đỏ cả mắt.
Lý Mộng Long dựa vào bàn của
cô ta, an ủi cô:
- Có gì đáng khóc chứ, chẳng
phải cô đã sớm tìm cho mình đường lùi rồi sao? M Beautiful mất cô chính là tổn
thất của họ, sau này người nên khóc là bọn họ mới phải.
Tưởng Văn vo tròn giấy ăn:
- Tôi đã vất vả làm việc bao
năm nay cho M Beautiful, bắt đầu từ năm tôi 21 tuổi đến bây giờ đã 30 tuổi rồi,
những ngày tháng tươi đẹp nhất của tôi đều dành cả cho nó, bây giờ lại bắt tôi
phải ủ rũ rời khỏi đây một cách không vẻ vang chút nào, tôi không thể nào nghĩ
thông suốt được!
Lý Mộng Long nói:
- Chẳng sao đâu, sau này cô
là bà chủ của Vu Môn, vẫn cứ là người có quyền hành thế lực lớn trong giới tạp
chí dành cho nữ giới, hơn nữa, làm cho công ty của mình dù sao cũng hơn là đi
làm thuê bên ngoài.
Không ngờ lời an ủi của anh
lại càng kích động Tưởng Văn, nước mắt của cô đua nhau rơi xuống:
- Vu Môn sao có thể so sánh
được M Beautiful, như là bà già Lưu so với Lâm Đại Ngọc, một cái ở trên trời
một cái ở dưới đất, khi xuất hiện ở những buổi hoạt động thời trang, ai thèm
quan tâm đến người của Vu Môn chứ? Anh tưởng rằng tôi muốn cưới cái lão già gỗ
mục đó ư, chẳng phải là có chút tiền sao? Có gì ghê gớm chứ, buổi đêm nằm ngủ
vô tình sờ đúng lão còn cứ tưởng mình sờ vào mảnh vỏ cây, làm hại tôi thường
xuyên nằm mơ mình là một con chim gõ kiến… Tôi đâu có dễ dàng gì chứ, tôi ít
nhiều cũng là người phụ nữ nổi tiếng trong xã hội, sao số mệnh tôi lại khổ như
thế chứ…
Cả gói giấy ăn đã bị cô dùng
hết. Sau khi khóc xong, cô ngẩng đầu lên:
- Tôi dự định từ chức, nhưng
anh thì phải làm thế nào?
Đôi mắt màu nâu của Lý Mộng
Long sáng lấp lánh, những ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh đỡ lấy cằm, trên mặt
tràn ngập nụ cười trong trẻo, thoải mái:
- Tôi ư? Cô không cần lo
lắng. Tôi sẽ tiếp tục ở lại đây.
- Vậy thì anh phải cẩn thận
đấy, Lâm Đại và Mạch Khiết đều không phải là những người dễ đối phó đâu.
Lý Mộng Long khẽ gật đầu:
- Cuối cùng cô cũng không đến
nỗi ngốc nghếch, nhận ra Mạch Khiết cũng không dễ đối phó, còn cứ tưởng rằng
thực sự cô cho rằng cô ta thật thà cơ đấy.
Tưởng Văn ngẩn người, cô
đương nhiên biết rất rõ về trí tuệ của Lý Mộng Long:
- Anh đang ám chỉ điều gì
phải không? Sự việc về bức ảnh chắc là do cô ta làm phải không?
Lý Mộng Long xua tay:
- Những việc không có chứng
cứ thì tôi không bao giờ nói bừa. Chỉ là cô gái nhỏ nhắn xinh xắn này, trong
mắt cô ta có một sự cố chấp, không thể nào hòa hợp được với vẻ bề ngoài của cô
ta, hơn nữa rất lạnh lùng, cho dù trong lúc cô ta mỉm cười, sự lạnh lùng trong
ánh mắt đó cũng khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Tưởng Văn đột nhiên chuyển từ
khóc sang cười:
- Nếu sự thật là vậy thì tốt
quá, nếu như Mạch Khiết cũng là một người phụ nữ có dã tâm thì cô ta và Lâm Đại
chắc chắn sẽ không thể nào hòa hợp được với nhau. Sau này M Beautiful thực sự
sẽ có nhiều trò để xem đấy.
Lý Mộng Long không nói thêm
gì nữa, trong lòng anh đang nghĩ, có ai c