
– Chị ta mời Mạch Khiết,
nhưng chính mình cũng chỉ uống sữa dê tươi.
Suy nghĩ của Mạch Khiết lại
chẳng hề để tâm đến những đồ ăn tinh xảo ở đây.
Kết quả là, tại nhà hàng
Shangri-La 330 tệ một người, Mạch Khiết và Tưởng Văn cuối cùng cũng chỉ uống
mấy cốc sữa dê tươi và ăn một chút sa lát hoa quả. Khi bọn họ rời khỏi đó, nhân
viên phục vụ tiễn khách rất nhiệt tình:
- Hoan nghênh các chị lần sau
lại đến!
Với những thực khách luôn
muốn giữ dáng và lại nhẹ nhàng như bọn họ, tin rằng bất kỳ một cửa hàng buffet
nào cũng đều rất hoan nghênh chào đón.
Đi ra khỏi “Shangri-La”, bọn
họ tự động tách nhau ra để đi. Chị ta lái xe rời khỏi đó, Mạch Khiết chậm rãi
tản bộ, tiêu hóa số sa lát hoa quả ở trong dạ dày, đồng thời cũng tiêu hóa
những lời nói của Tưởng Văn.
Mạch Khiết nghĩ, nếu như
Tưởng Văn thực sự đề bạt mình, vậy thì cô cũng phần nào cảm thấy áy náy.
Trong lòng cô hiều rất rõ,
Lâm Đại là “súng bắn ngoài chỗ sáng”, nhưng thực sự người gây ra đòn chí mạng,
lại chính là “cung tên trong chỗ tối” của mình. Hơn nữa ở trong túi mình, vẫn
còn một thứ còn chí mạng hơn nữa, đang chờ thời cơ để tung ra, khiến cho chị ta
không kịp trở tay, trời đất quay cuồng.
Đối với những người có năng
lực, không ai muốn làm nhân viên cấp dưới, huống hồ chức vụ tổng biên tập này
không hề khó, bất luận là Tưởng Văn hay Lâm Đại, hay là Mạch Khiết, ba người
bọn họ đều có thể đảm bảo sự ổn định của M Beautiful – cho dù chưa kể đến sự
phát triển.
Mạch Khiết được đắm mình
trong ánh nắng vàng rực rỡ sau buổi trưa, ánh nắng như thể đã quay chín một thứ
gọi là sự lương thiện. Sự lạnh lùng khô khan cứng rắn được tôi luyện sau bao
năm ở trong môi trường làm việc công sở lạnh lùng khắc nghiệt, trong khoảnh
khắc này đây, chợt bị ánh nắng chói chang làm cho dần tan chảy.
Mạch Khiết vừa trở về văn
phòng, cánh cửa liền khe khẽ mở ra.
Lâm Đại bước nhanh vào, khóa
trái cửa lại, và còn kém rèm cửa xuống.
Lâm Đại trách móc Mạch Khiết:
- Cậu ấy, đúng là nhát gan,
đến thời khắc quan trọng thì không thể nhờ vả cậu được, cậu là do mình tuyển
dụng vào, cậu nói xem đã bao nhiêu năm nay sao cậu không có chút dũng cảm gì cả
chứ?
Trong lòng Mạch Khiết rất
không vui, nhưng trên mặt vẫn lấp lánh tia nhìn dịu dàng:
- Mình không hiểu ý cậu.
Mặc dù trong phòng chỉ có hai
người bọn họ, nhưng giọng nói của Lâm Đại vẫn bất giác trầm xuống:
- Bọn mình đã chuẩn bị lâu
như thế, chẳng phải là để đợi tiết lộ bộ mặt đen tối của chị ta trước mặt sếp
và những người khác sao? Đến giây phút quan trọng nhất thì chỉ có mình mình
diễn vai độc thoại.
Mạch Khiết cười khan ha ha
mấy tiếng, giải thích:
- Tài liệu cậu chuẩn bị đầy
đủ như thế, mình còn có gì để nói được nữa chứ? Mình chẳng qua cũng chỉ nói
chút sự thực mà thôi.
Khóe môi Lâm Đại khẽ nhếch
lên, lộ ra nụ cười mỉm đầy đắc ý:
- Bí mật tiết lộ cho cậu một
thông tin này nhé, Tưởng Văn sắp sửa bị chuyển sang làm tổng giám chế hành
chính, công việc này vô cùng nhàn rỗi, và như vậy cũng chính là vị trí tổng
biên tập đang bị khuyết thiếu.
Mạch Khiết vô cùng kinh ngạc,
mặc dù biết rằng sẽ có kết quả như vậy, nhưng không ngờ kết quả lại đến nhanh
thế:
- Sao cậu biết?
Lâm Đại cười càng đắc ý hơn:
- Tối hôm qua Tưởng Văn mời
mình đi ăn cơm đã nói cho mình biết. Chị ta còn nói, chị ta đã tiến cử mình làm
tổng biên tập rồi. Thực ra chẳng cần chị ta đề bạt, mình cũng biết chức vụ này
chắc chắn thuộc về mình…
Mạch Khiết im lặng, tấm lòng
Mạch Khiết vốn dĩ bị ánh mặt trời chiếu rọi làm cho mềm lòng bỗng chốc lại trở
thành tảng băng lạnh lẽo giữa mùa đông.
Tưởng Văn mời Lâm Đại trước,
sau đó mới mời Mạch Khiết, thứ tự lần lượt trước sau như vậy có lẽ cũng chính
là sự sắp xếp thứ tự trong lòng ông chủ. Thà rằng bợ đỡ kẻ có khả năng lên chức
cho dù kẻ đó có lòng dạ độc ác nham hiểm còn hơn là lấy lòng Mạch Khiết – cô
gái “thật thà” vẫn còn chưa đứng chắc chân này.
Ôi, xem ra vẫn phải tung quả
lựu đạn ra. Ai đối với tôi bất nhân, tôi sẽ bất nghĩa với người đó.
Cô ta nói:
- Cậu cứ yên tâm đi, mình
được lên chức, chức vụ chủ nhiệm chắc chắn sẽ để lại cho cậu, ai bảo cậu là
người mình tuyển dụng vào chứ? Trong M Beautiful, còn có ai có mối quan hệ thân
mật sâu sắc hơn chúng ta được chứ?
Mạch Khiết cảm thấy mặt mình
cười đến độ sắp co giật:
- Phải đấy phải đấy, xem ra
mình phải chuẩn bị quà mừng lên chức cho cậu rồi.
Khi Lâm Đại bước ra khỏi văn
phòng làm việc của Mạch Khiết, vừa vặn Lý Mộng Long đang cầm cốc café bước từ
trong phòng nghỉ ra. Bất luận anh ta xuất hiện ở đâu, cũng đều nhận được những
tia nhìn đầy ngưỡng mộ.
Lý Mộng Long đưa cốc café lên
miệng, che khuất nụ cười mỉm đầy chế nhạo trên khóe miệng.
Sáng sớm hôm sau, trang nhất
của M Beautiful, đăng đầy bức ảnh Tưởng Văn khoác tay thân mật với một người
đàn ông béo mập.
Mặc dù người quản lý mạng đã
nhanh chóng gỡ bỏ bức ảnh xuống, nhưng sức ảnh hưởng của bức ảnh vẫn gây nên
cơn sóng thần nơi công sở.
Mọi người đều đang thì thầm
bàn tán, ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú về phía văn phòng của T