
Thứ tư, Triệu Tinh Từ giống như mọi hôm, hết giờ làm việc liền rời bệnh viện lái xe đến giáo hội tham gia đọc kinh.
Phía sau chiếc xe ô tô màu trắng nơi phụ cận giáo đường có chỗ trống, cô đỗ xe tại đó, cước bộ nhẹ nhàng đi vào bên trong.
“Tinh Từ!” Có người từ đằng sau gọi tên cô.
Triệu Tinh Từ không cần quay đầu lại vẫn có thể nhận ra thanh âm đó.
“A! Anh hai!” Cô xoay người, vẫy tay chào người đàn ông đang hướng chỗ cô đi tới “Anh đang ở đây chờ em sao?”
Bình thường cô đều về nhà cha mẹ ăn cơm
sau đó mới đến giáo đường, nhưng hôm nay cô ra về trễ nên đành phải bỏ
qua bữa ăn gia đình.
“Mẹ thấy em chưa về nhà nên lo lắng con
gái cưng của hai người gặp chuyện gì, anh đây đành phải cúi đầu đến xem” Triệu Tinh Hoa cười nói nhìn đứa em gái, giúp cô cầm lấy chiếc túi nặng trên tay “Sao thế? Hôm nay nhiều việc lắm à?”
“Vâng” Triệu Tinh Từ gật đầu.
Haizz! Trong nhà, cô là người nhỏ tuổi
nhất, lại là con gái, bởi vậy luôn bị cha mẹ xem như là một đứa con nít, lo lắng này lo lắng nọ. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà cô
muốn sống tự lập.
“Tinh Từ, em cũng đã hai mươi bảy gần
hai mươi tám tuổi rồi, cả ngày bận rộn như vậy, làm sao có thời gian yêu đương đây?” Triệu Tinh Hoa hỏi.
“Anh hai, chính anh còn không phải đang
độc thân sao? Thế mà còn lo lắng cho em” Triệu Tinh Từ liếc anh trai
mình một cái, vui sướng khi người khác gặp họa “Chỉ cần phía trước còn
có anh như thế, em cũng không cần lo lắng về vấn đề kết hôn”
“Không thể nói vậy được nha. Con gái vừa qua ba mươi tuổi thì giá trị con người liền tuột dốc thê thảm, nhưng
đàn ông bước qua tuổi thứ ba mươi thì lại càng có thêm mị lực” Bộ dạng
hắn đầy đắc ý.
“Anh muốn nói gì cũng được” Triệu Tinh Từ chịu không nổi lắc đầu “Anh hai, nếu không có chuyện khác thì em vào giáo đường đây”
“Ừ! Mau đi đi! Anh phải về bẩm báo cùng
mẫu hậu, công chúa bảo bối của người đã vào giáo đường bình yên vô sự”
Triệu Tinh Hoa vỗ vỗ bả vai em gái, vừa định xoay người thì đột nhiên
nhớ đến một việc “Đúng rồi, chút nữa thì anh quên mất, chủ nhận này có
một buổi triển lãm đồ gốm mà anh lại có hai vé, em muốn đi không?”
Hắn thân là người trong giới nghệ thuật, bây giờ đang là giảng viên của một đại học nghệ thuật tư nhân. Đối với
các tác phẩm đồ gốm, đồ sứ, thủy tinh đều rất có hứng thú.
Triển lãm đồ gốm? Triệu Tinh Từ nghiêng
đầu nghĩ nghĩ. Toàn thân trên dưới của cô không có một tế bào nào mang
hơi hướng nghệ thuật, chẳng những đối đồ gốm dốt đặc cán mai, ngay cả
triển lãm nghệ thuật cũng không có chút hứng thú nào.
Bất quá, coi như đi cùng anh hai giết thời gian đi.
“Được thôi, dù sao em cũng không có chuyện gì làm. Em vào đây”
Nói xong, cô cười cười hướng anh trai vẫy tay, đẩy cánh cửa cửa thủy tinh đi vào.
“Bác sĩ Triệu Tinh Từ, bác sĩ Triệu Tinh Từ, mời cô đến phòng khám bệnh lầu hai” Lúc giờ nghỉ ngơi buổi trưa,
loa phát thanh bệnh viện đột ngột vang lên.
Trong nhà ăn bệnh viện, Triệu Tinh Từ làm cái mặt quỷ, để đũa xuống.
“Thật vất vả mới được một ngày ăn cơm trưa đúng giờ, không biết lại có chuyện gì đây?” Cô bất đắc dĩ nói với Bành Tuệ Phân.
“Lạ thật, khoa tâm thần chúng ta đâu có
việc gì phải khám gấp đâu, vì sao bỗng nhiên lại gọi cậu?” Bành Tuệ Phân cũng không hiểu được thấy kỳ lạ.
“Kệ đi, dù sao mình cũng ăn xong rồi,
mình đến xem xem có chuyện gì, cậu cứ từ từ ăn” Triệu Tinh Từ đứng lên,
xếp lại ghé, dọn dẹp mâm cơm cẩn thận.
Cô bước nhanh đi đến quầy phòng khám bệnh lầu hai.
“Bác sĩ Triệu, cô cuối cùng cũng đến đây” Y tá thấy cô từng đằng xa đã gấp gáp gọi, bộ dạng giống như buông lỏng một hơi.
“Sao lại thế này?” Chuyện gì vậy? Cô thật không hiểu mọi chuyện ra làm sao.
“Bệnh nhân kia kiên quyết muốn gặp cô”
Tiếp theo, y tá bèn đến gần tai cô nói nhỏ “Tâm tình của hắn thật không
ổn định, vừa rồi còn nói nếu không thấy cô, hắn sẽ tự sát. Tôi đã báo
với bảo vệ rồi”
Triệu Tinh Từ nhìn theo hướng y tá chỉ.
Một người đàn ông đang quay lưng lại phía cô, ủ rũ ngồi đợi trên ghế chờ khám bệnh.
Cô gật đầu với vị y tá tỏ vẻ mình sẽ xử
lý, sau đó đi đến bên cạnh người nọ, tận lực nói với thanh âm mềm mại
nhất có thể: “Anh này, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Người nọ vừa nghe thấy thanh âm của cô
liền nhanh chóng quay đầu đứng dậy, kéo lấy tay cô nói: “Bác sĩ Triệu,
em nhất định phải gả cho anh, anh không thể không có em”
Tất cả mọi người ở đây đều bị hắn dọa
nhảy dựng lên, Triệu Tinh Từ thử rút bàn tay bị hắn nắm chặt ra nhưng
làm sao cũng không rút được.
Cô cố gắng duy trì nụ cười làm yên lòng
người nọ: “Anh này, anh buông tay tôi ra trước được không? Buông ra rồi
chúng ta cùng nói chuyện nhé?” Vừa nhìn liền biết tinh thần người nọ có
vấn đề, Triệu Tinh Từ chịu đựng đau đớn trên cổ tay, cố gắng trấn an
tinh thần hắn.
Cô nhận ra hắn là một người bị chứng bệnh trầm cảm.
Người bị trầm cảm so với người bình
thường cũng giống nhau, nhưng một khi phát bệnh sẽ có tính công kích.
Tuy rằng thần chí đều rất tỉnh táo nhưng cũng không cách nào khống chế
hành vi của mình.
“Anh không buông, anh sẽ không buông t