
cản trở thế công của nàng, giờ lại
chỉ đưa ra một đôi mắt đen thẳm sáng trong nhìn thẳng nàng.
Hắn không tránh? Thật muốn nhận một kiếm này?
Nhâm Phóng
Ưu ngẩn ra. Bởi vì biết hắn võ công tu luyện không ở dưới nàng, nhất
định có thể ngăn cản thành công, chiêu thức vốn mang theo mười phần công lực liền chém xuống như vậy.
Nhưng hắn
đột nhiên hoàn toàn không hề phòng thủ, nội lực của nàng lập tức thu về
không kịp, thanh kiếm kia đã hạ xuống vai hắn không ngừng lại mà tiếp
theo càng nhanh tạo một vết thương trên thân thể hắn, nhất thời máu tươi trào ra.
Nhâm Phóng
Ưu sửng sốt, nhìn máu tươi phun ra, nhiễm đỏ La Nhận kiếm của nàng, cũng nhiễm đỏ ống tay áo của nàng, giống miệng vết thương kia đều dường như
trong nháy mắt lòng của nàng cũng khắc một vết……
“Còn hai
nhát kiếm nữa.” Thanh âm của Đinh Thuần ôn hòa như trong dĩ vãng, khuôn
mặt hắn vẫn tươi cười, cười với nàng càng thêm ôn nhu, như không nhìn
thấy vết thương trên vai.
Hắn bị thương làm cho nàng không biết phải làm sao, nhưng hắn vẫn cười lại làm cho nàng càng thêm phẫn nộ.
Vì sao từ trước đến nay, nàng còn để ý hắn như vậy?
“Ngươi đừng tưởng rằng ta không dám!” Nhâm Phóng Ưu là người dù chết vẫn mạnh
miệng, mũi kiếm chỉ vào hắn, không muốn mềm lòng như vậy.
“Ta tin
tưởng nàng dám, vì ta biết quá nàng là một cô nương dũng cảm không sợ
trời không sợ đất.” Ánh mắt hắn không hề mang theo tia cười mỉa, mà là
hoàn toàn chuyên chú, như thể vừa nói xong lời thề quan trọng nhất trong cuộc đời này, từng bước một đi thẳng tiến đến khi mũi kiếm để ở đầu vai hắn mới dừng lại. “Đây là việc mà lòng ta cam tâm tình nguyện.”
“Đinh
Thuần, ngươi không nên ép ta, ta thật sự sẽ giết ngươi.” Giọng nói của
Nhâm Phóng Ưu mang theo chút yếu đuối, lại vẫn không chịu đối mặt với
chính tình cảm chân thật của mình.
Mũi kiếm
sắc bén lợi hại đang để hờ trên đầu vai trái của hắn, chỉ cần hắn lại đi tới gần thêm một bước, đầu vai hắn sẽ nhiều thêm một vết thương.
Chính là,
Đinh Thuần không chút nào sợ hãi, không hề đem kiếm trên đầu vai để vào
mắt, mắt hắn chỉ nhìn thẳng nàng, như là trong lòng hắn chỉ dung nạp
nàng mà không nhìn đến cái gì khác nữa.
“Hai
kiếm……” Đinh Thuần cắn răng một cái, đi lên phía trước tới gần nàng, quả nhiên cảm giác được mũi kiếm đâm vào vai trái, mang đến đau đớn rõ
ràng.
Mũi kiếm
nhập vào vai trái, hắn không kêu đau mà vẫn cười, môi hơi hơi run, hắn
vô cùng kiên nghị mở miệng. “Chỉ còn một kiếm, một nhát kiếm nữa, nàng
phải tha thứ cho ta.”
“Ngươi thật sự không sợ đau sao?” Nhìn kiếm sắc đâm vào thân thể hắn, rốt cục trước mắt hơi rưng rưng chút nước, Nhâm Phóng Ưu vừa tức vừa giận lại thương
tâm, tưởng rút kiếm lại nhưng nàng vẫn không cam tâm.
Lúc trước,
hắn lựa chọn không giữ nàng ở bên cạnh. Nay hắn một hồi mới đến, hắn
nhất thời thay đổi tâm ý, nàng phải thuận theo hắn sao?
Không! Tuyệt không!
Nàng – Nhâm Phóng Ưu cũng không phải người cứ để hắn đùa bỡn ở trong tay như vậy.
“Sợ, ta
đương nhiên sợ.” Đinh Thuần nhìn thẳng vào mắt nàng, nhưng cước bộ không dừng lại, chân trái vừa mới bước, nếu hắn muốn đi phía trước từng bước
từng bước nữa, mũi kiếm của nàng chỉ sợ sẽ xuyên thấu vai hắn……“Ngươi đừng tưởng rằng ta sẽ thu tay lại, ta không sợ ngươi, ta sẽ không tha thứ
ngươi……” Nhâm Phóng Ưu gầm nhẹ, cắn răng không chịu thu kiếm, nhưng cũng sợ, lo lắng, vai phải của hắn đã bị múa may một đường, vai trái nếu lại bị kiếm xỏ xuyên qua, hắn sẽ có một thời gian không cầm được kiếm,
không phòng thân được, nếu gặp gỡ địch thủ chỉ sợ hắn……
Nhưng Đinh
Thuần dường như bất chấp bất cứ giá nào, hoàn toàn không đem lời của
nàng nghe lọt vào tai, hai chân tiếp tục tiến lên phía trước, mơ hồ có
thể cảm giác lưỡi kiếm sẽ đâm thủng hắn.
“Đáng
giận!” Nhâm Phóng Ưu không thể theo đuổi ý định kệ hắn chà đạp thân thể
của chính hắn tệ như vậy, mặc dù nàng không cam lòng, nhưng cũng chỉ có
thể phẫn hận rút kiếm, khi mũi kiếm rời xa thân thể hắn, một khắc ấy
nàng tức giận đến dường như muốn vứt bỏ La Nhận kiếm, nàng liền xoay
người rời đi.
Bước chân
nàng mới nhấc lên, liền có một lực từ phía sau giữ nàng lại, cổ tay nàng bị nắm gọn, lực kéo mạnh đó làm cho nàng thẳng ngã vào lòng hắn, bên
hông lập tức có thêm một cỗ lực đem cầm tù nàng ở trong lòng hắn.
“Còn một nhát kiếm.” Đinh Thuần cúi đầu, nhìn nàng mà trong mắt nàng đã tràn đầy hơi nước.
“Ngươi nằm
mơ!” Nhâm Phóng Ưu hướng về phía hắn lại là rống lên. “Cho dù giết ngươi ngàn đao vạn đao, ta vẫn sẽ không tha thứ ngươi, tim của ngươi đen hắc, ta sẽ không cho ngươi một cơ hội nữa đâu!”
“Nói đến
tim của ta……” Đinh Thuần dừng một chút, nhớ tới lúc mình ở kinh thành
sống không bằng chết, giống như cái xác không hồn sống qua ngày. Nghĩ
đến một nhát kiếm kia là đã sớm tổn thương hắn, nhất định bọn họ sẽ dây
dưa thêm. “Quên đi việc tính toán, hơn nữa bị nàng làm cho ngực ta bị
thương một lần ấy, nàng thật sự chém ta ba chiêu sao, nàng nên tha thứ
ta.”
“Hừ! Buồn
cười, Đinh Thuần, tâm ngươi cứng chắc giống như tường đồng vách sắt,
Nhâm Phóng Ưu ta có thể có